Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l;:ật và giây phút s/inh t/ử: Con thoát đi, mẹ mệt lắm rồi…

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l;:ật và giây phút s/inh t/ử: Con thoát đi, mẹ mệt lắm rồi…
Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ Long từ nhiều tháng trước. Họ tưởng tượng về những ngày nắng vàng rực rỡ, làn nước trong xanh của vịnh, và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau trên con tàu du lịch lướt qua những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ. Nam, chàng trai 25 tuổi, là người khởi xướng chuyến đi này. Anh muốn tạo một kỷ niệm đẹp cho cả gia đình, nhất là khi mẹ anh, bà Lan, đã nhiều năm không được đi đâu xa vì sức khỏe yếu. Linh, bạn gái anh, cũng hào hứng không kém, liên tục gửi ảnh các hang động và bãi biển để cả nhà cùng mơ mộng.

Chiều hôm ấy, con tàu lướt đi được khoảng một giờ thì trời đột nhiên tối sầm. Gió rít mạnh, sóng bắt đầu đánh vào mạn tàu. Mưa trút xuống như thác, lạnh buốt, làm tầm nhìn mờ mịt. Tiếng loa trên tàu vang lên, giọng hướng dẫn viên run run: “Mọi người giữ chặt, tàu đang gặp sóng lớn!”

Chỉ trong tích tắc, một con sóng khổng lồ ập đến. Tàu nghiêng mạnh, rồi lật úp. Nước biển lạnh buốt tràn vào, cuốn mọi người vào dòng xoáy. Nam bám được vào một mảnh gỗ, hoảng loạn tìm kiếm người thân. Anh nghe thấy tiếng mẹ hét lên từ xa:

– Nam! Thoát đi con, mẹ không thở nổi nữa rồi!

Anh ngoảnh lại, chỉ thấy bóng dáng mẹ chìm dần trong dòng nước đục ngầu. Anh lao tới, nhưng sóng đẩy anh ra xa. “Mẹ!” – tiếng gào của Nam hòa vào tiếng gió rít….


Nam vùng vẫy giữa làn nước mặn chát, mắt mờ đi vì sóng và nước mắt. Anh cố tìm mẹ lần cuối trong dòng nước hỗn loạn, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là những bóng người chìm nổi và tiếng kêu cứu thoi thóp giữa tiếng sóng gào.
Một bàn tay chạm vào vai anh. Là Linh. Cô vừa bám được vào một mảnh ván khác, người ướt sũng, mặt trắng bệch vì lạnh và sợ hãi.

– Nam, chúng ta phải thoát ra khỏi đây!
Nhưng Nam lắc đầu, như kẻ mất hồn.
– Anh không thấy mẹ đâu nữa… mẹ… mẹ bảo anh đi trước…
Linh siết chặt tay anh:
– Cô bác sẽ không muốn anh chết theo. Còn bố, còn em gái, còn mọi người nữa. Anh phải sống!
Hai người bị sóng đẩy dạt vào một mỏm đá gần bờ sau gần 30 phút vật lộn với biển khơi. Lạnh, kiệt sức, và đau đớn. Một tàu cứu hộ tiếp cận, đưa họ và một vài người khác vào đất liền.
Nhưng… chỉ còn lại năm người sống sót trong gia đình tám người.
Bà Lan – mẹ Nam, người phụ nữ nhỏ bé nhưng luôn mạnh mẽ – đã mãi mãi nằm lại giữa lòng biển.

Anh trai và em gái Nam cũng không qua khỏi.
Linh ôm Nam trong ngày tang lễ, khi anh đứng thất thần trước ba linh cữu phủ khăn đỏ. Đôi mắt anh trũng sâu, không còn nước mắt. Bức ảnh chụp lại khoảnh khắc ấy – người con trai trẻ đội khăn tang, ôm lấy quan tài mẹ – lan truyền trên mạng xã hội như một lời nhắc về sự mong manh và bất ngờ của sinh tử.
Từ sau biến cố ấy, Nam không còn là chàng trai sôi nổi như trước. Anh ít nói, hay nhìn xa xăm. Nhưng mỗi năm vào ngày 20 tháng 7 – ngày chiếc tàu định mệnh chìm xuống – anh lại quay lại Hạ Long, mang theo một bó sen trắng. Anh đứng trước biển, thả từng đóa hoa xuống sóng.
Và thì thầm:
– Mẹ ơi… con sống tiếp đây. Nhưng con nhớ mẹ, từng phút từng giây.