Cha làm lụng vất vả, ngày đi 30km đi làm tối làm shipper góp được chút tiền cho con đi du lịch Hạ Long vậy mà…người mẹ gào góc nói 1 câu đau xót khi nhận thithe của chồng và 2 con

Mùa hè ấy, Hưng hứa với vợ con một chuyến du lịch. Không phải Singapore hay Đà Lạt, mà là Hạ Long – vùng biển xanh mát nơi con gái từng dán mảnh ảnh trên tường với dòng chữ run tay: “Mong 1 lần được đi…”
Gia đình nghèo. Hưng 36 tuổi, làm công nhân ban ngày, ban đêm làm thêm shipper chạy xe máy cà tàng cọc cạch. Có hôm về muộn, tay chân xây xát vì va quẹt khi giao đồ ăn lúc trời mưa. Vợ anh – chị Hiền – vẫn hay mắng yêu:
– Anh mà xảy ra chuyện gì, ba mẹ con biết sống sao?
Anh chỉ cười, ôm con vào lòng, tay kia vẫn cầm đơn giao hàng chưa hoàn thành.
Suốt gần hai năm, anh dành dụm từng đồng, bỏ ra một ít mỗi ngày, không đụng tới, để rồi hè năm đó, anh cầm tiền về nhà, dúi vào tay vợ:
– Mình đặt vé đi Hạ Long đi. Anh làm được rồi!

Chuyến đi như một giấc mơ thành thật. Vợ anh vì công việc không đi được, chỉ tiễn ba cha con lên xe với hộp cơm gói vội. Hai đứa trẻ, một trai một gái, mỗi đứa ôm một balo nhỏ và cười rạng rỡ:
– Con sẽ chụp ảnh thật nhiều về cho mẹ xem!

Họ lên thuyền du lịch hôm thứ Bảy. Trời chuyển gió. Biển động. Tin bão tới nhanh hơn dự đoán. Mấy chục người lênh đênh giữa biển khơi… rồi tin dữ truyền về đất liền.

Chị Hiền chết lặng trước cửa bệnh viện khi thấy người ta đưa vào ba chiếc thi thể quấn bạt trắng. Mắt chị khô khốc, không khóc nổi. Chỉ khi y tá mở tấm bạt, để lộ gương mặt chồng chị – đen nhẻm, gầy gò, tay vẫn nắm chặt sợi dây áo phao – chị mới gào lên, tiếng gào như xé toạc trời chiều:
– Có ai bán lại cho tôi một vé về hôm qua không? Chồng con tôi sẽ chưa đi!
Tiếng khóc nghẹn lại, không ai cầm nổi nước mắt. Người đàn bà nhỏ thó quỵ xuống giữa sân bệnh viện, tay ôm ba chiếc vé tàu cũ nhàu nát và đôi dép nhựa của con gái vẫn còn dính cát biển.
Ngày tiễn ba cha con về đất, người ta gom lại những gì còn sót – một cái máy ảnh rẻ tiền, vài tấm ảnh mờ, và giấc mơ chưa kịp trọn của một người cha làm đủ hai công việc chỉ để đổi lấy một nụ cười cho con. Giấc mơ đã hóa nước mắt.

Cuộc đời đôi khi tàn nhẫn, nhưng tình cha mẹ vẫn là điều vĩnh cửu. Hưng ra đi, mang theo cả bầu trời yêu thương dành cho gia đình nhỏ, để lại phía sau một người vợ với trái tim nứt vỡ nhưng chưa bao giờ cạn yêu thương.