Cảnh 1: Quyết định vội vã
Phòng khách nhà Linh, một buổi chiều hè oi bức. Linh, một người mẹ đơn thân 35 tuổi, đang thu dọn hành lý cho hai con, Minh (10 tuổi) và Lan (6 tuổi). Điện thoại đổ chuông, Linh nghe máy.
Linh (vội vã): Mẹ à, con gửi hai đứa nhỏ về quê chơi với mẹ vài tuần nhé. Công việc con bận quá, không thể nghỉ được.
Giọng bà nội (qua điện thoại, lo lắng): Linh ơi, mẹ già rồi, chăm hai đứa nhỏ sợ không kham nổi. Hay con thu xếp đưa chúng về sau?
Linh (ngắt lời): Không sao đâu mẹ, Minh lớn rồi, nó trông em được. Con gửi ít tiền, mẹ cứ mua gì ngon cho tụi nhỏ ăn. Con cúp máy đây, trễ xe rồi!
Linh nhanh chóng gói ghém đồ, dặn dò Minh và Lan.
Linh: Minh, con nhớ trông em cẩn thận, đừng để Lan chạy lung tung. Nghe lời bà nội, mẹ sẽ sớm lên đón hai đứa.
Minh (gật đầu): Dạ, mẹ yên tâm.
Linh đưa hai con ra bến xe. Cô vội vã ôm con, trao vali, rồi xe lăn bánh. Linh đứng nhìn, lòng thoáng bất an nhưng gạt đi, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Cảnh 2: Về quê
Nhà bà nội ở một vùng quê yên bình, cạnh con sông lớn. Minh và Lan hào hứng chạy nhảy khắp sân. Bà nội, tóc bạc phơ, cố gắng trông chừng hai đứa.
Bà nội: Minh, đừng để em lại gần sông, nguy hiểm lắm!
Minh (vô tư): Dạ, cháu biết rồi!
Lan, cô bé hiếu động, lén chạy ra bờ sông khi Minh đang mải mê bắt cào cào. Cô bé trượt chân trên bờ đất ẩm, ngã xuống dòng nước chảy xiết.
Minh (hoảng loạn, chạy tới): Lan! Lan ơi!
Minh nhảy xuống sông, cố bơi theo em nhưng dòng nước quá mạnh. Bà nội nghe tiếng hét, chạy ra nhưng chỉ kịp thấy hai đứa cháu bị dòng nước cuốn đi. Bà gào khóc, gọi hàng xóm cứu giúp.
Cảnh 3: Tin dữ
Một ngày sau, tại bệnh viện tỉnh. Linh lao vào, mặt tái mét. Bác sĩ bước ra, ánh mắt nặng nề.
Bác sĩ: Chị Linh, chúng tôi đã cố hết sức. Bé Lan… không qua khỏi. Minh đang trong phòng hồi sức, nhưng tình trạng rất yếu.
Linh sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Cô nhớ lại cuộc gọi vội vã với mẹ, nhớ ánh mắt lo lắng của bà, và những lời dặn dò qua loa của mình.
Linh (thì thầm trong đau đớn): Lẽ ra… lẽ ra mình không nên để các con đi…
Cảnh 4: Hối hận muộn màng
Một tháng sau, tại nghĩa trang quê. Linh đứng trước mộ Lan, tay ôm di ảnh con gái. Minh, giờ đã tỉnh nhưng mất đi ánh sáng trong mắt, ngồi lặng lẽ trên xe lăn bên cạnh.
Linh (nước mắt lăn dài): Mẹ xin lỗi, Lan. Mẹ xin lỗi, Minh. Chỉ vì mẹ quá bận, mẹ đã không lắng nghe bà, không ở bên các con… Mẹ sẽ mang nỗi đau này đến cuối đời.
Gió thổi qua, mang theo tiếng xào xạc của lá. Linh nắm tay Minh, lòng nặng trĩu. Cô biết, không gì có thể bù đắp được mất mát này.
Kết thúc.