Tưởng rằng vợ sẽ yêu thương con chồng như con mình, nào ngờ…
Tôi viết những dòng này khi lòng nặng trĩu, chẳng biết nên trách ai, trách số phận hay trách chính bản thân mình đã quá tin tưởng, để rồi những đứa con thơ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Tôi từng có một gia đình không trọn vẹn. Vợ cũ bỏ đi, để lại cho tôi bốn đứa con nhỏ dại. Khi ấy, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, ban ngày bươn chải ngoài đời kiếm từng đồng nuôi con, tối về lại xoay xở cơm nước, giặt giũ, lo cho chúng học hành. Khó khăn chồng chất, nhưng nghĩ đến đôi mắt ngây thơ của các con, tôi tự nhủ: “Chỉ cần mình kiên cường, mọi thứ rồi sẽ ổn.”
Nhưng sức người có hạn, tôi dần nhận ra mình không thể vừa làm ăn vừa quán xuyến hết việc nhà. Tôi cần một người phụ nữ bên cạnh, không chỉ để sẻ chia gánh nặng mà còn để các con có hơi ấm của tình mẹ. Vậy là khi chị – người vợ hiện tại – bước vào cuộc đời, tôi đã coi đó như một món quà ông trời ban tặng.
Ngày chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân, tôi đã không giấu giếm điều gì. Tôi thẳng thắn nói với chị rằng tôi có bốn đứa con riêng. Tôi còn khẽ nắm tay chị, tha thiết:
“Anh không mong gì hơn, chỉ cần em yêu thương các con anh như cách anh sẽ thương con của em, nếu một ngày nào đó mình có thêm con chung.”
Chị cười, ánh mắt dịu dàng khiến tôi tin tưởng:
“Em lấy anh thì con anh cũng là con em. Em sẽ đối xử công bằng, anh yên tâm.”
Nghe những lời ấy, lòng tôi nhẹ nhõm biết bao. Tôi tin rằng chị sẽ là một người mẹ tốt, sẽ cho các con tôi một mái ấm mà chúng thiếu bấy lâu.
Những ngày đầu, quả thực chị quan tâm đến các con. Chị dạy chúng học, nhắc nhở giờ giấc sinh hoạt, có khi còn ân cần xoa đầu thằng bé út khi nó khóc đòi mẹ. Nhìn cảnh ấy, tôi cảm động vô cùng, thầm nghĩ mình đã chọn đúng người.
Thế nhưng, mọi chuyện dần thay đổi kể từ khi chị sinh con cho tôi. Ban đầu chỉ là những sự khác biệt nhỏ: chị bận chăm con nhỏ nên ít dành thời gian cho mấy đứa lớn, thỉnh thoảng có những câu nói trách móc kiểu như:
“Anh xem, con anh bày bừa cả nhà ra, em dọn mệt muốn chết!”
Tôi nghĩ đơn giản, chắc chị mệt mỏi nên buột miệng vậy thôi. Tôi vẫn nhẹ nhàng khuyên các con ngoan ngoãn, phụ giúp mẹ.
Nhưng rồi ngày qua ngày, tôi nhận ra sự khác biệt trong cách chị đối xử. Con chung của chúng tôi được nâng niu từng chút một: ăn uống đầy đủ, mặc đẹp, đi học thêm. Còn mấy đứa con riêng, có khi cơm nước cũng chỉ qua loa, quần áo cũ chẳng ai đoái hoài. Đôi khi, tôi vô tình nghe thấy chị nặng lời với chúng:
“Các con phải biết điều, đừng nghĩ mình lúc nào cũng được như con ruột. Cha mẹ nuôi đã là may mắn rồi!”
Tim tôi nhói lên. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày con tôi phải nghe những lời ấy từ chính người phụ nữ mà tôi từng đặt hết niềm tin.
Một lần, tôi đi làm về muộn, thấy thằng bé thứ ba ngồi co ro ngoài hiên, hai mắt đỏ hoe. Tôi hỏi thì nó lí nhí:
“Con bị mẹ mắng… con ăn hết phần thịt của em.”
Tôi lặng người, không biết phải nói gì. Chẳng lẽ chỉ vì một miếng thịt mà con mình bị hắt hủi đến thế?
Tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Quả thực, tình thương chị dành cho các con riêng của tôi ngày càng cạn. Chị vẫn chăm sóc, nhưng như một nghĩa vụ, còn con chung thì là tất cả tình thương, sự kiên nhẫn và hy sinh.
Tôi đã nhiều lần góp ý, mong chị thay đổi, rằng trẻ con nào cũng cần được yêu thương, rằng chúng không có lỗi khi mẹ bỏ đi. Nhưng chị chỉ im lặng, đôi khi khó chịu, rồi đâu lại vào đó.
Giờ đây, tôi rơi vào tình cảnh éo le: một bên là người vợ mà tôi vẫn thương, một bên là những đứa con mà tôi đã thề cả đời bảo vệ. Tôi không muốn gia đình lại tan vỡ, nhưng cũng không thể để con mình chịu tủi thân, thiệt thòi.
Có lẽ sai lầm lớn nhất của tôi là đã quá tin rằng tình yêu thương có thể dễ dàng san sẻ. Tôi mong vợ sẽ yêu thương con riêng như con mình, nhưng có lẽ, tôi đã kỳ vọng quá nhiều.
Tôi viết ra những dòng này không để than thân trách phận, mà để nhắn nhủ những ai ở hoàn cảnh như tôi: hãy cân nhắc thật kỹ khi bước thêm bước nữa. Bởi người lớn có thể chịu đựng, nhưng trẻ con thì dễ tổn thương lắm. Một vết nứt trong lòng chúng có thể theo suốt cả đời.
Còn tôi, giờ chỉ biết cố gắng nhiều hơn, vừa làm chồng, vừa làm cha, vừa làm chỗ dựa tinh thần cho các con. Dù có thế nào, tôi vẫn nguyện yêu thương và bảo vệ chúng, vì đó là điều duy nhất tôi có thể làm để chuộc lại phần nào sự thiệt thòi mà chúng đã phải chịu đựng.