Sáng nay, em vẫn xoa cái bụng tròn căng, cười hiền bảo:
— “Anh đi làm đi, trưa em ra chợ bán chuối một lát rồi về sớm nấu cơm.”
Anh dặn em đi đứng cẩn thận, bụng bầu to quá rồi, chẳng nên ra chợ nữa. Nhưng em cười, nói thêm ít đồng để dành mua tã sữa cho con cũng đỡ lo. Ai ngờ…
Anh đang làm thì nhận cuộc gọi dồn dập:
— “Anh ơi, vợ anh bị xe tải đâm ngoài chợ chuối rồi, mau ra ngay!”
Tai anh ù đi, chân run rẩy, vứt hết đồ nghề, anh lao như điên ra đường. Vừa tới đầu chợ, tim anh như vỡ vụn khi thấy người ta bu lại, xôn xao. Giữa đường, những buồng chuối văng tung tóe, tiền lẻ vương vãi. Và em… em nằm bất động dưới manh chiếu phủ vội, bụng bầu lồ lộ, máu loang đỏ thẫm.
Anh quỵ xuống, lật chiếu ra, ôm lấy thân hình tím tái của em mà gào:
— “Vợ ơi! Sao em nỡ bỏ anh thế này… Con mình chỉ còn 1 tháng nữa thôi mà, sao em đi vội vậy? Anh ở lại biết sống sao đây?”
Tiếng gào của anh khiến cả chợ chết lặng. Người già lau nước mắt, phụ nữ ôm miệng nghẹn ngào, ai cũng xót xa: chỉ một cú phanh muộn, một bánh xe oan nghiệt, đã cướp đi hai sinh mạng.
Anh ôm lấy bụng em, run rẩy gọi tên đứa con chưa kịp chào đời. Nước mắt rơi ướt cả mặt em, ướt cả tấm áo bầu đã bạc màu.
— “Con ơi, bố xin lỗi… Bố không giữ được mẹ, cũng không giữ được con…”
Cả khu chợ nghẹn lại, có người thì thầm: “Tội quá… một quán tài, mất cả mẹ lẫn con, để lại người chồng trẻ bơ vơ với căn nhà mới xây chưa kịp ấm hơi người.”
Tiếng còi công an vang lên, hiện trường được phong tỏa, tài xế mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng tất cả đã muộn. Anh vẫn ôm chặt em, không ai dám gỡ ra, vì trong đôi mắt đau đáu kia, cả thế giới đã sụp đổ rồi.
Vợ bảo anh sáng nay bán nốt chuyến chuối này rồi nghỉ sinh, con chúng mình chỉ còn 1 tháng nữa là ra đời
“Vợ bảo anh, sáng nay bán nốt chuyến chuối này rồi nghỉ sinh, con chúng mình chỉ còn 1 tháng nữa là ra đời… Anh đã hứa sẽ về sớm, đưa em đi khám thai, rồi cả nhà mình chuẩn bị chào đón thiên thần nhỏ.
Thế mà… trời ơi, sao lại nghiệt ngã thế này! Anh đang đi làm thì nhận tin sét đánh từ hàng xóm gọi đến:
— ‘Anh ơi về ngay, vợ anh… vợ anh bị xe tải tông ở chợ rồi!’
Anh buông rơi cả đôi tay chai sạn, lao như điên dại ra đường. Mỗi bước chạy, tim anh đập như sắp vỡ tung, trong đầu chỉ vang vọng lời em dặn: ‘Anh bán chuyến này thôi nhé, rồi về lo cho mẹ con em’.
Đến nơi… trước mắt anh là cảnh tượng máu loang đỏ trên mặt đường, chuối văng tung tóe, chiếc xe đạp em vẫn dùng chở hàng nằm gãy đôi. Và em… người vợ anh thương nhất… nằm bất động giữa vòng người hốt hoảng.
Anh gào lên như kẻ mất trí, quỳ sụp xuống ôm lấy em, lay gọi trong tuyệt vọng:
— ‘Em ơi, mở mắt ra đi! Còn một tháng nữa thôi, con mình sắp chào đời rồi. Sao em nỡ bỏ lại anh một mình thế này?’
Người ta kéo anh ra, nhưng anh níu chặt, khóc nấc như một đứa trẻ. Em đi rồi, để lại trong bụng là giọt máu của chúng mình, đứa con chưa kịp gọi tiếng “cha mẹ”.
Xót xa quá, vợ ơi… Bao năm lam lũ, hai vợ chồng tích góp từng đồng, hy sinh hết để mong ngày đón con chào đời trong căn nhà nhỏ. Thế mà số phận phũ phàng cướp em khỏi anh, cướp khỏi con hơi ấm của mẹ.
Giờ anh biết sống sao đây? Một mình anh sao đủ sức làm cả cha lẫn mẹ? Sao đủ bù đắp nỗi trống vắng con chúng mình phải chịu từ khi chưa kịp ra đời?
Anh đau đớn đến nghẹt thở, chỉ biết ngước lên trời mà gào:
— ‘Ông trời ơi, sao nỡ bất công đến thế? Sao nỡ cướp đi người vợ hiền lành của con, khi cô ấy chỉ còn 1 tháng nữa là làm mẹ?’
Vợ ơi, em yên nghỉ nhé… Anh hứa, dù có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ nuôi con khôn lớn nên người. Nhưng nỗi đau này, cả đời anh chẳng thể nào nguôi…”