Buổi sáng hôm ấy, trời Sài Gòn trong veo, nắng nhẹ trải vàng trên những con đường nhỏ. Nam và Linh, đôi uyên ương sắp cưới, đứng trước gương trong tiệm ảnh cưới nhỏ ở quận 7. Bộ vest của Nam hơi cũ, chiếc váy cưới của Linh thuê từ tiệm may quen, nhưng nụ cười của họ sáng bừng, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Họ không chọn những gói chụp ảnh xa hoa ở Đà Lạt hay Phú Quốc, chỉ muốn vài tấm ảnh giản dị để đánh dấu một chặng đường yêu thương.
“Anh, cười tươi lên chút nữa đi, trông anh nghiêm túc quá!” Linh trêu, tay chỉnh lại cà vạt cho Nam. Anh gãi đầu, ngượng ngùng: “Tại anh không quen chụp ảnh, em ráng chịu nha.” Nhiếp ảnh gia, một ông chú vui tính, cười lớn: “Cô dâu chú rể tình quá, chụp kiểu gì cũng đẹp!”
Sau buổi chụp, họ nhận tấm phiếu hẹn lấy ảnh cưới, in trên giấy trắng giản đơn, ghi ngày giờ: “17h, ngày 25/9/2025.” Linh cẩn thận gấp phiếu, đưa cho Nam. “Anh giữ cẩn thận nha, mất là em giận đó!” Nam cười, nhét phiếu vào túi áo khoác: “Yên tâm, anh giữ như giữ báu vật.” Họ rời tiệm, tay trong tay, lòng tràn đầy hy vọng về một tương lai chung.
Nam làm nghề bán chuối. Không phải loại chuối nhập khẩu đắt tiền, mà là chuối vườn, những nải chuối xanh mướt được anh chở từ quê lên thành phố trên chiếc xe máy cà tàng. Công việc vất vả, nhưng Nam chưa từng than vãn. Với anh, mỗi nải chuối bán được là một viên gạch xây nên ngôi nhà nhỏ mà anh và Linh mơ ước. “Sau này cưới xong, anh sẽ mở tiệm chuối, em làm bà chủ, chịu không?” Nam hay đùa Linh như thế. Cô chỉ cười, mắt sáng long lanh: “Chịu chứ, miễn là có anh.”
Chiều hôm đó, như mọi ngày, Nam chất đầy chuối lên xe, chạy dọc các con phố. Anh dừng lại ở góc đường quen, nơi những người bán hàng rong như anh thường tụ tập. Chị bán nước mía bên cạnh gọi với: “Nam, hôm nay nhìn tươi tỉnh ghê, sắp cưới có khác!” Nam cười, lấy tay lau mồ hôi: “Chị đừng trêu, em ngại.” Anh lấy tấm phiếu hẹn trong túi ra xem, mỉm cười khi nghĩ đến Linh. “Năm ngày nữa, phải lấy ảnh cưới đẹp để khoe chị mới được.”
Nhưng định mệnh không chờ đợi những giấc mơ. Khi Nam vừa rời góc đường, một chiếc xe tải mất lái lao tới. Tiếng còi xe, tiếng bánh xe nghiến trên đường, và rồi một tiếng va chạm chát chúa. Nam ngã xuống, nải chuối văng tung tóe trên mặt đường. Trong túi áo khoác nhàu nhĩ của anh, tấm phiếu hẹn lấy ảnh cưới vẫn nằm yên, nhưng giờ đây, nó trở thành một lời hứa dở dang.
Linh nhận được tin khi đang ở tiệm may, chọn vải cho khăn trải bàn tiệc cưới. Điện thoại rung lên, giọng chị bán nước mía run rẩy: “Linh, tới bệnh viện gấp, Nam… Nam bị tai nạn.” Linh gần như ngã quỵ, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Cô chạy như bay tới bệnh viện, lòng rối bời, chỉ kịp nghĩ: “Không thể nào, anh ấy hứa sẽ về ăn tối với em mà.”
Tại bệnh viện, không khí nặng nề bao trùm. Bác sĩ lắc đầu, giọng trầm: “Chúng tôi đã cố hết sức.” Linh đứng lặng, không khóc được, chỉ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Trong tay cô, tấm phiếu hẹn lấy ảnh cưới được một y tá đưa cho, lấy từ túi áo của Nam. Cô nắm chặt nó, như thể đó là sợi dây cuối cùng nối cô với anh.
Những ngày sau đó, Linh sống như một cái bóng. Cô không dám nhìn vào những món đồ của Nam: chiếc áo khoác anh hay mặc, đôi giày cũ sờn, hay chiếc xe máy giờ nằm im lìm trong góc sân. Nhưng ngày hẹn lấy ảnh cưới đến gần, Linh biết mình phải đi. Cô mặc chiếc áo dài trắng giản dị, đứng trước tiệm ảnh một mình. Ông chú nhiếp ảnh gia nhìn cô, mắt đỏ hoe: “Cô gái, chú xin lỗi…” Linh chỉ gật đầu, nhận tập ảnh, và bước đi.
Tối hôm đó, Linh ngồi trong căn phòng nhỏ, mở tập ảnh cưới ra xem. Những bức ảnh hiện lên, từng khoảnh khắc hạnh phúc của cô và Nam như sống lại. Nụ cười của Nam, ánh mắt dịu dàng của anh, tất cả như dao cứa vào lòng cô. Nhưng khi lật đến bức ảnh cuối cùng, một mẩu giấy nhỏ rơi ra. Đó là một lá thư, được gấp gọn gàng, nét chữ của Nam.
Linh yêu,
Nếu em đang đọc lá thư này, có lẽ anh đã làm điều gì đó ngu ngốc, như làm mất phiếu hẹn lấy ảnh chẳng hạn (cười). Anh viết lá thư này ngay sau buổi chụp ảnh, nhờ chú nhiếp ảnh gia bỏ vào tập ảnh, như một món quà bất ngờ cho em. Anh muốn nói rằng, dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở bên em, theo cách này hay cách khác. Em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh. Nếu một ngày anh không còn ở đây, hãy sống thật hạnh phúc, vì anh biết em mạnh mẽ hơn anh nhiều.
Yêu em, mãi mãi.
Nam.
Linh bật khóc, những giọt nước mắt đầu tiên kể từ ngày Nam ra đi. Lá thư như một nhát dao, nhưng cũng là liều thuốc xoa dịu trái tim cô. Hóa ra, Nam đã lường trước mọi thứ, không phải vì anh biết trước định mệnh, mà vì anh yêu cô quá nhiều, muốn chuẩn bị cho cô một điểm tựa, dù là nhỏ bé.
Linh không mở tiệm chuối như Nam từng mơ. Thay vào đó, cô mở một quán cà phê nhỏ, đặt tên là “Nải Chuối,” nơi cô treo những bức ảnh cưới của hai người trên tường. Mỗi ngày, cô kể câu chuyện của mình cho những vị khách xa lạ, như một cách để giữ Nam sống mãi trong lòng mình. Quán cà phê trở thành nơi những người đau khổ tìm đến, để chia sẻ và chữa lành.
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng rực chiếu qua khung cửa, Linh đứng sau quầy, nhìn bức ảnh cưới treo trên tường. Cô mỉm cười, thì thầm: “Anh thấy không, em vẫn ổn. Cảm ơn anh, vì đã yêu em.” Ở đâu đó, Nam hẳn cũng đang mỉm cười, như ngày họ đứng trước ống kính, tay trong tay, trong buổi sáng dịu dàng ấy.