Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang.
Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải.
Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học.
Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy.
Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt:
Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học.
Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam.
Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ.
Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được.
Thế nhưng…người bà nội cay nghiệt xuất hiện
…Thế nhưng… người bà nội cay nghiệt xuất hiện, giữa lễ cưới rộn ràng.
Bà bước vào sân cưới trong bộ áo dài gấm đỏ, gương mặt nhăn nheo vẫn giữ nét kiêu kỳ. Nhiều người xì xầm, ngạc nhiên, bởi từ sau đám tang cha mẹ Hưng, bà chưa từng ngó ngàng đến các cháu. Giờ lại đường hoàng ngồi vào dãy ghế danh dự, như thể chưa từng quay lưng.
Bà cười tươi với quan khách, luôn miệng khoe:
– Ba đứa cháu gái tôi giỏi lắm! Nhờ được hưởng nếp nhà tôi mới thành công như vậy!
Hưng đứng ở xa, lặng người. Anh không định trách móc. Nhưng khi thấy bà đón tiếp người nhà thông gia, nhận lấy những cái bắt tay, những lời chúc mừng – như thể công lao nuôi dạy thuộc về bà – trong lòng anh nghẹn lại.
Thảo – cô chị cả – bước tới, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– Bà ơi, bà về nghỉ đi. Hôm nay là ngày tụi cháu hạnh phúc, không muốn khách mời hiểu lầm.
– Hiểu lầm gì? – bà chau mày.
Vy đến bên chị, tiếp lời:
– Những năm tháng tụi cháu đói ăn, khát sữa, bà ở đâu? Ngày anh Hưng đi làm phụ hồ, vai trĩu gạch giữa trời nắng cháy, bà có gửi lấy một lời hỏi han? Hôm nay anh là người cha, là người mẹ, là người anh – là người duy nhất tụi cháu gọi là gia đình.
– Đúng vậy. – Hân nói, nước mắt lưng tròng. – Tụi cháu không cần ai đến nhận họ hàng chỉ khi tụi cháu đã có chút thành công.
Người bà nội tái mặt. Bà ngồi lặng lẽ một lúc rồi đứng dậy, quay lưng bước ra cổng làng, không nói thêm lời nào.
Còn Hưng, anh vẫn im lặng. Trong mắt anh không còn giọt nước nào, chỉ có ánh nhìn sâu hun hút – của một người đàn ông đã trải qua cả thanh xuân để đổi lấy tương lai cho ba cô em gái.
Khi đêm tiệc kết thúc, Thảo – Vy – Hân trở về bên anh, mỗi người một tay, nắm lấy bàn tay chai sạn năm xưa.
– Anh Hai, từ nay, anh phải sống cho mình.
– Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tụi em từng biết.
Và khi trăng làng lên cao, người ta thấy một người đàn ông lặng lẽ đi dọc triền đê, ngẩng mặt nhìn trời, đôi môi khẽ cười – nhẹ tênh, sau bao năm gồng gánh.