Con tôi ố/m s/ốt nhưng mẹ chồng cứ nghĩ tôi tr/ốn việc nên vẫn b/ắt tôi đi làm đồng không cho ở nhà trông con, bà nói bà trông cháu được cho đến khi cháu c/o gi/ật phải đi c/ấp c/ứu

Con tôi mới hơn một tuổi, mấy hôm nay trở trời nên bé sốt li bì, người nóng ran như than đỏ. Tôi lo lắng định xin nghỉ làm một buổi để ở nhà chăm con, nhưng mẹ chồng lại cau có:
– Con chỉ sốt thôi, có gì mà làm ầm lên thế? Cô nghỉ thì việc ngoài đồng ai làm? Đàn bà có con thì cũng phải biết lo việc lớn việc nhỏ, đừng có lấy cớ trốn việc!
Tôi nuốt nước mắt, đành gửi con lại cho bà trông rồi lủi thủi ra đồng. Suốt buổi làm, lòng tôi như lửa đốt, cứ nghĩ đến đôi mắt lờ đờ của con mà tay chân bủn rủn. Tôi gọi về mấy lần thì mẹ chồng gắt:
– Đã bảo bà trông được, cô cứ làm đi!
Chiều tối, khi tôi vừa gánh xong mấy bó lúa, thì nghe tiếng người hàng xóm hốt hoảng chạy ra bờ ruộng hét lớn:
– Về mau đi, con cô co giật phải đưa đi viện rồi!
Tôi rụng rời, quẳng cả gánh lúa, chạy băng qua đường về nhà. Trong phòng, con tôi tím tái, mắt trợn ngược, thân thể run lên từng cơn. Bà chỉ đứng luống cuống, miệng lắp bắp:

– Bà có biết đâu… tự dưng nó run rẩy…
Tôi bế con lao ra khỏi nhà, nước mắt rơi lã chã. Tim tôi đau thắt, vừa giận, vừa xót. Trong khoảnh khắc ngồi trên xe cấp cứu, nhìn con bé nhỏ thoi thóp trong tay, tôi tự nhủ: Từ nay, tôi sẽ không bao giờ để ai quyết định thay mạng sống con tôi nữa.
Trong xe cấp cứu, tôi ôm chặt con vào lòng, run rẩy gọi tên con trong tiếng khóc nghẹn. Nhịp tim bé dần yếu, bác sĩ vừa bóp bóng vừa giục:
– Phải đến viện ngay, chậm chút nữa nguy hiểm tính mạng!
Đến phòng cấp cứu, họ vội đưa con tôi vào trong. Tôi ngồi bệt xuống hành lang, toàn thân lạnh toát. Vừa lúc đó chồng tôi chạy tới, thở hổn hển:
– Có chuyện gì thế em? Sao con lại như vậy?
Tôi nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe đầy căm giận:
– Anh hỏi tôi ư? Con sốt từ sáng, tôi xin ở nhà chăm thì mẹ anh bắt tôi đi làm đồng. Đến lúc con co giật mới chịu đưa đi viện. Nếu con có mệnh hệ gì… tôi thề cả đời này không tha thứ!

Chồng sững người, quay sang mẹ mình đang lúng túng đứng ở cửa. Ông bác sĩ bước ra, giọng nghiêm khắc:
– Trẻ con sốt cao không được chủ quan. Chỉ chậm một chút nữa thôi là nguy hiểm tính mạng. Gia đình nên rút kinh nghiệm.

Nghe câu nói đó, chồng tôi cúi gằm mặt. Mẹ chồng thì run rẩy, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Cửa phòng mở ra, y tá thông báo con đã qua cơn nguy kịch nhưng phải theo dõi đặc biệt. Tôi òa khóc, vừa mừng vừa đau đớn. Tôi thầm nghĩ: Có lẽ, sau chuyện này, tôi phải mạnh mẽ đứng lên bảo vệ con, cho dù phải đối đầu cả gia đình chồng.