11 anh em ruột kiện nhau thừa kế mảnh đất 1.200m2, bố mẹ khóc nức nở tại tòa cầm ra 5 chiếc sổ đỏ, 6 người con trai định giành nhau nuôi mẹ nhưng lúc này ông bố lạnh lùng tuyên bố như s/ét đán/h…

Phòng xử án chật kín người. Hai cụ già tóc bạc ngồi nép vào nhau, đôi mắt đỏ hoe. Trước mặt là 11 người con ruột, chia thành từng phe, mặt đỏ gay cãi vã, tiếng quát tháo vang cả hội trường. Tất cả chỉ vì mảnh đất 1.200m2 của cha mẹ để lại.
Ông cụ run rẩy rút trong áo ra 5 chiếc sổ đỏ đặt lên bàn, giọng nghẹn ngào:
– “Cả đời cha mẹ tần tảo mới có được chút này… đâu ngờ đến lúc về già lại phải ngồi tòa nhìn các con kiện tụng nhau.”
Ngay lập tức, 6 người con trai ào lên, ai cũng tranh giành phần hơn. Có người còn giả vờ khóc lóc, đòi giành quyền nuôi mẹ để được cầm đất, được hưởng phần sổ đỏ nhiều hơn. Những người con gái thì nghẹn ngào, uất ức vì bị gạt ra bên lề.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Đúng lúc ấy, ông bố gạt nước mắt, bất ngờ đứng dậy, giọng lạnh như băng:
– “Các người có còn coi chúng ta là cha mẹ nữa không? Nếu đã vì đất mà quên hết nghĩa tình ruột thịt, thì nghe đây: Cả 5 sổ đỏ này, tôi đã sang tên cho… trại dưỡng lão rồi.”
Cả khán phòng sững người, 11 anh em há hốc miệng. Những tiếng cãi cọ bỗng chốc tắt ngấm. Người mẹ ôm mặt khóc nấc, còn ông bố thì tiếp lời, từng chữ rành rọt:
– “Cha mẹ không cần con cái nuôi bằng miếng đất. Thứ cha mẹ cần là một vòng tay thật lòng… nhưng xem ra, các con chẳng ai còn giữ nổi.”
Không khí trong phòng tòa nặng như chì. Lời tuyên bố ấy như một tiếng sét, khiến 11 người con bàng hoàng, mặt mày tái nhợt – khi tất cả nhận ra, đất có thể tranh, nhưng tình thân thì họ đã vĩnh viễn đánh mất.