Vợ mới si/nh còn yếu chồng đưa bạn về bắt vợ nấu 3 mâm cỗ ăn uố/ng nh/ậu nh/ẹt xong đu/ổi vợ xuống bếp ăn một mình. Mẹ chồng đến chứng kiến cảnh con dâu mới si/nh phải phải thu dọn rửa hết 3 mâm bát đũa bà làm chuyện động trơì…

Vợ mới si/nh còn yếu chồng đưa bạn về bắt vợ nấu 3 mâm cỗ ăn uố/ng nh/ậu nh/ẹt xong đu/ổi vợ xuống bếp ăn một mình. Mẹ chồng đến chứng kiến cảnh con dâu mới si/nh phải phải thu dọn rửa hết 3 mâm bát đũa bà làm chuyện động trơì…
Tuấn ném lại cho vợ ít tiền rồi chẳng cần biết vợ anh đi chợ bằng cách nào. Hoa bận con nên đành phải nhờ hàng xóm đi chợ giúp rồi cô nấu nướng. Ba mâm to đầy ắp. Hoa vừa nấu, vừa bế con, vừa dỗ đứa bé khóc ngằn ngặt. Mồ hôi chảy ướt cả vai áo.

Đến trưa, bạn bè anh kéo đến rôm rả, bia khui lách tách, cười nói vang nhà. Hoa bày hết đồ ăn ra chưa kịp ngồi vào mâm thì Tuấn đã chỉ:

– Chỗ đông người mà thằng bé cứ khóc thế này làm sao anh em tôi ăn uống được. Thôi cô bế con vào bếp mà ăn.

Hoa lẳng lặng trở ra, bạn bè Tuấn bắt đầu z/ô z/ô… Hoa ngồi nép trong bếp, ôm con, lặng lẽ ăn bát cơm nguội với chút đồ ăn thưà. Thi thoảng cô nghe bạn bè Tuấn nói chuyện:

“Ơ, vợ Tuấn mới đẻ mà vẫn khỏe phết nhỉ. 1 mình quẩy 3 mâm cỗ đầy ngon ơ?”

Không ai biết từ sáng tới giờ, Hoa phải cắn răng chịu cơn đau buốt tận xương chậu.
Đến tối, tiệc tàn, cả bàn bát đũa, lon bia, xương cá, vỏ hải sản bừa bộn khắp nơi. Hoa vừa dỗ con vừa thu dọn. Tuấn nằm vật ra ghế, ngáp một cái rồi nói tỉnh bơ:

“Xong thì rửa sạch đi, mai còn dùng. Ở nhà bế con thôi chứ có làm gì đâu mà than.”

Hoa cúi xuống, nước mắt lẫn vào chậu bát đầy bọt xà phòng.
Đúng lúc đó, mẹ chồng cô – bà Hạnh – bước vào bà Hạnh đứng ở cửa, im lặng nhìn cảnh con dâu cúi lom khom giữa chồng bát đũa, đôi tay run run, đứa bé nằm trong nôi vẫn khóc ngằn ngặt.

Căn bếp nồng mùi bia, tanh cá và hơi người còn vương lại sau cuộc nhậu. Bà Hạnh sững lại vài giây — rồi ánh mắt chợt tối đi.

Bà tiến đến, giọng khàn khàn:
“Hoa, con để đó đi.”
Hoa giật mình, vội lau nước mắt:
“Không sao đâu mẹ, con làm được. Mẹ nghỉ đi ạ.”

Bà Hạnh không đáp, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy chậu bát, đặt sang bên rồi quay sang nhìn con trai đang ngáy o o trên ghế. Ánh mắt bà vừa lạnh, vừa đau.

Bà quát lớn, khiến Tuấn giật bắn người:
“Anh vừa nói cái gì hả? ‘Ở nhà bế con thôi chứ có làm gì đâu’? Anh có biết người ta mới sinh chưa đầy tháng không? Anh có biết con dâu mẹ đứng suốt từ sáng đến giờ, người chưa kịp lành hẳn, mà phải nấu 3 mâm cơm cho anh nhậu không?”
Tuấn ấp úng, chưa kịp phản ứng, thì bà Hạnh đã bước tới, giật lấy cái gối ném về phía anh:
“Đàn ông mà sống như thế này thì không đáng làm chồng, không đáng làm cha!”
Căn nhà im phăng phắc.
Rồi bà quay lại, cầm lấy tay Hoa — đôi tay chai sạn, lạnh ngắt:
“Từ giờ, con về nhà mẹ ở. Để nó tự lo cái nhà này. Con không phải hầu hạ ai hết. Con sinh con cho nhà này là đã quá đủ rồi.”
Hoa òa khóc, không nói nên lời.

Đêm ấy, bà Hạnh bế cháu ngoại, còn Hoa ngồi bên, nước mắt rơi không ngớt. Bà chỉ khẽ vuốt tóc con dâu:
“Ngày xưa mẹ cũng từng như con… bị coi như người ở trong chính căn nhà mình. Nhưng mẹ không để chuyện đó lặp lại lần nữa.”
Sáng hôm sau, hàng xóm thấy bà Hạnh dắt Hoa và đứa bé về nhà mình. Còn Tuấn, khi tỉnh rượu, nhìn căn bếp lạnh tanh và mâm bát vẫn còn dở dang, mới thấy lòng trống rỗng.

Mấy hôm sau, anh tìm đến xin lỗi, quỳ xuống trước mẹ và vợ. Bà Hạnh nhìn con trai, giọng trầm:
“Muốn vợ quay lại thì phải học cách làm người đàn ông tử tế. Bắt đầu bằng việc biết cảm ơn người đã vì mình chịu đựng.”
Từ hôm đó, Tuấn thay đổi thật sự.
Anh đi làm đều, phụ vợ việc nhà, chăm con, không còn tụ tập nhậu nhẹt. Mỗi lần thấy Hoa cười, bà Hạnh chỉ lặng lẽ mỉm cười — vì cuối cùng, trong ngôi nhà ấy, đã có một người đàn ông trưởng thành và một người phụ nữ được yêu thương đúng nghĩa.