Chồng khinh vợ là “mẹ sề”, “quê mùa”, không cho đi dự tiệc cưới. Nhưng khi đến nhà hàng, anh ta sững sờ khi thấy tất cả cúi đầu chào vợ mình…
“Em ở nhà đi, đám cưới này toàn khách sang, doanh nhân với lãnh đạo cả đấy. Em đi… anh ngại lắm.” – Minh vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo sơ mi, không buồn nhìn sang vợ.
Linh – người vợ mới ngoài ba mươi – đứng khựng lại. Cô khẽ siết chặt tay, cố nở nụ cười gượng.
“Nhưng chị Vy mời cả hai vợ chồng mình mà anh…”
Minh thở dài, giọng đầy khó chịu:
“Thôi, em nhìn lại mình đi. Quần áo thì quê mùa, người thì sồ sề sau mấy lần sinh nở. Anh đi với em, người ta lại cười cho. Ở nhà mà trông con đi, chỗ của em là trong bếp, không phải chỗ tiệc tùng sang chảnh ấy đâu.”
Câu nói rơi ra nhẹ bẫng, nhưng với Linh, như một nhát dao lạnh buốt.
Cô cúi đầu, im lặng. Đã lâu rồi, cô quen với kiểu khinh thường ấy — từ người đàn ông từng nắm tay cô hứa “dù có thế nào cũng yêu”.
Đêm nào Linh cũng soi gương, nhìn gương mặt xanh xao, mái tóc xơ rối, thân hình đầy vết rạn… Cô thấy mình biến mất dần trong căn nhà này — nơi cô vừa là người giúp việc, vừa là cái bóng vô hình của chồng.
Chiều hôm đó, Minh chỉnh tề trong bộ vest xám, lái chiếc xe mới đến khách sạn Hoàng Gia – nơi diễn ra lễ cưới. Anh tự tin bước vào, bắt tay người quen, nở nụ cười xã giao.
Nhưng giữa lúc tiệc đang rộn ràng, ánh mắt mọi người bỗng hướng về phía cửa chính. Tiếng bàn tán xôn xao nổi lên:
“Giám đốc Linh đến rồi kìa!”
“Chị ấy chính là khách mời danh dự hôm nay đó!”
Minh quay lại — và chết lặng.
Người phụ nữ bước vào chính là Linh – vợ anh. Cô khoác chiếc váy xanh sẫm tinh tế, dáng vẻ sang trọng, tự tin. Ánh đèn hắt lên gương mặt rạng rỡ khiến cô đẹp đến nao lòng. Nhân viên khách sạn, rồi cả chú rể – em họ anh – đều cúi đầu chào kính trọng.
Chị Vy, cô dâu, chạy tới nắm tay Linh vui mừng:
“May quá, em sợ chị bận không đến! Công ty em hợp tác với bên chị lâu rồi mà chưa có dịp gặp trực tiếp!”
Từng lời ấy như tát thẳng vào mặt Minh.
Anh đứng cứng đờ giữa đám đông, tim đập dồn dập. Thì ra, trong những tháng ngày anh mải coi thường, Linh đã âm thầm quay lại làm việc, nỗ lực vươn lên và giờ là giám đốc chi nhánh của một tập đoàn lớn.
Cuối buổi tiệc, Linh chỉ khẽ nhìn anh, ánh mắt bình thản:
“Anh về trước đi, em còn chút việc cần trao đổi.”
Giọng cô nhẹ, nhưng đủ khiến Minh nghẹn lời. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình nhỏ bé trước người phụ nữ từng bị anh chà đạp lòng tự trọng.
Và Linh – đêm đó về nhà, tháo đôi giày cao gót, soi mình trong gương – nở nụ cười nhẹ.
Không phải vì hả hê, mà vì cuối cùng, cô đã chứng minh được điều duy nhất đáng giá: Giá trị thật của người phụ nữ không nằm ở dáng vẻ sau sinh, mà ở bản lĩnh dám đứng dậy và tự tỏa sáng.