Thất nghiệp, tôi xin làm lễ tân ở khách sạn nhưng giấu người yêu vì sợ em ckê tôi vô dụng

Thất nghiệp, tôi xin làm lễ tân ở khách sạn nhưng giấu người yêu vì sợ em ckê tôi vô dụng. Bất ngờ, một ngày em bước vào nơi tôi làm việc, bên cạnh em là người đàn ông tôi không bao giờ nghĩ tới…

Tôi tên Nam, hai mươi tám tuổi, từng là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản. Sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, tôi nghĩ mình đã có tất cả: công việc, danh tiếng, và người yêu tên Thảo – cô gái khiến tôi tin rằng tình yêu thật sự tồn tại.
Nhưng rồi công ty phá sản, tôi thất nghiệp chỉ sau một đêm. Sổ tiết kiệm cạn dần, còn Thảo thì vẫn gọi điện hỏi han:
– “Anh sao thế dạo này bận quá, chẳng chịu gặp em?”
Tôi cười gượng:
– “Anh đang phụ trách dự án mới, xong việc anh sẽ bù cho em.”
Tôi không dám nói thật. Tôi sợ ánh mắt thương hại, sợ em chán nản rồi bỏ tôi mà đi.
Một hôm, tôi thấy tin tuyển lễ tân khách sạn. Lương ít, nhưng có chỗ ở. Tôi cắn răng nộp đơn. Từ một người mặc vest chỉ tay năm ngón, giờ tôi đứng chào khách, mở cửa, xách hành lý. Đêm về, tôi nằm trên giường nhân viên, nhìn trần nhà mà cười cay đắng.
Tôi giấu Thảo, nói mình đang làm cho một công ty đối tác. Mỗi khi em gọi video, tôi phải ra ngoài, tìm góc sáng để giả vờ đang ngồi văn phòng. Tôi tự nhủ: “Chỉ tạm thời thôi. Khi có việc khác, anh sẽ lại ngẩng cao đầu.”
Nhưng đời không dễ như vậy.
Buổi chiều hôm đó, khách sạn đón đoàn VIP. Tôi chỉnh lại cà vạt, nở nụ cười chuyên nghiệp. Khi cánh cửa xe sang mở ra, tôi sững người.
Là Thảo.
Cô ấy bước xuống, váy trắng ôm sát, gương mặt trang điểm kỹ càng, ánh mắt long lanh dưới nắng. Nhưng điều khiến tôi chết lặng là người đàn ông đi cạnh cô ấy – ông Hùng, người mà Thảo vẫn gọi là “cha nuôi”.
Tôi từng gặp ông ta một lần khi đến nhà em chơi. Một người đàn ông phong độ, giàu có, ánh mắt sắc và luôn nhìn Thảo bằng một cách gì đó… không giống cha con.
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Ông ta đặt tay lên eo Thảo, khẽ cúi nói nhỏ điều gì đó, Thảo cười, ngả đầu vào vai ông ta.
Tôi đứng chết trân. Cổ họng khô rát. Mọi âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt. Khi tôi lấy lại được hơi thở, miệng vẫn kịp cất lời máy móc:
– “Chào quý khách, chúc quý khách buổi tối vui vẻ.”
Thảo quay lại. Trong khoảnh khắc ấy, mắt chúng tôi chạm nhau. Em khựng lại, bàn tay đang khoác tay ông ta run lên. Còn ông Hùng, khóe môi nhếch lên:
– “Ồ, nhân viên ở đây lịch sự thật. Cậu làm ở đây lâu chưa?”
Tôi siết chặt tay, đáp:
– “Dạ, mới được ba tháng, thưa ông.”
– “Tốt lắm,” – ông ta nói, rồi quay sang Thảo, giọng lạnh – “Em vào đi, đừng để anh chờ.”
Thảo cúi đầu đi vội, không dám nhìn lại.
Tôi đứng như hóa đá. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tiếng cửa thang máy đóng lại nghe như một nhát dao.
Tối đó, tôi cố gắng làm việc, nhưng mọi thứ trước mắt mờ nhòe. Mỗi khi khách gọi, tôi lại tưởng như nghe giọng Thảo. Tôi tự dặn: “Có thể họ chỉ đến bàn công việc thôi, đừng nghĩ bậy.” Nhưng rồi, lúc giao ca, tôi tình cờ nhìn thấy cảnh họ bước ra từ cùng một phòng VIP – tay trong tay, cười nói thân mật.
Tôi không thể chịu nổi. Tôi gọi Thảo ngay tối đó.
– “Anh thấy em ở khách sạn hôm nay.”
Một hồi im lặng.
– “Anh làm ở đó à?” – giọng em run rẩy.
– “Ừ. Vậy em giải thích đi. Ông ta… là gì của em?”
– “Anh đừng hỏi. Em xin anh…”
– “Thảo! Trả lời anh đi!”
Đầu dây bên kia, chỉ còn tiếng nấc. Rồi em nói nhỏ:
– “Anh Nam, anh đừng tìm em nữa. Em mệt mỏi rồi.”
Câu nói ấy như dao cứa.
Tôi buông điện thoại, lưng dựa tường, bật cười như kẻ điên. Tất cả những gì tôi cố giữ, những lời dối trá tôi tạo ra để bảo vệ lòng tự trọng – hóa ra chẳng là gì. Người tôi sợ chê mình vô dụng lại đang tự bán linh hồn cho đồng tiền.
Sáng hôm sau, khi ông Hùng cùng Thảo làm thủ tục trả phòng, tôi vẫn phải đứng đó, cúi đầu lễ phép. Ông ta móc ví, đặt tờ tiền tip lên quầy, giọng khinh khỉnh:
– “Cậu làm tốt lắm. Giữ lấy, mua cà phê mà uống.”
Tôi nhìn tờ tiền, rồi nhìn ông ta.
– “Cảm ơn ông. Nhưng tôi không nhận.”
Ánh mắt ông lạnh tanh, còn Thảo thì cúi đầu, hai tay siết chặt túi xách, môi run run. Tôi thấy một giọt nước mắt rơi xuống bàn.
Cánh cửa khách sạn đóng sập lại sau lưng họ. Tôi biết, từ giây phút đó, tôi đã mất em – mãi mãi.
Một năm sau, tôi nghe tin ông Hùng bị bắt vì rửa tiền. Báo chí phanh phui ông ta có hàng loạt “con nuôi” trẻ trung. Trong danh sách ấy, có tên Thảo.
Tôi đọc tin mà lòng trống rỗng. Không còn giận, chỉ thấy tiếc.
Giờ đây, tôi lái xe du lịch, sống bình thản. Mỗi lần ngang qua con đường có khách sạn cũ, tôi chỉ khẽ cười.
Cuộc đời có những cú tát khiến ta tỉnh ngộ – đau đớn, nhưng cần thiết.
Và tôi tự nhủ:
– Nếu ngày ấy không thất nghiệp, tôi đã chẳng biết bộ mặt thật của người mình yêu. Đôi khi, mất tất cả lại chính là cách để được tự do.