Tôi vừa mới ra khỏi phòng sinh, mẹ chồng đã nói với tôi rằng chồng tôi ngoại tình VÌ TÔI KHÔNG BIẾT ĐẺ con trai, nhưng họ bà ta đâu biết rằng đứa con tôi vừa sinh thực ra chỉ là…

Ca sinh mổ kéo dài hơn ba tiếng. Khi y tá bế đứa bé ra, tôi chưa kịp thấy mặt con thì đã nghe tiếng mẹ chồng ngoài cửa vọng vào:

“Con gái nữa à? Đúng là số nhà này xui! Ba đời rồi chẳng đẻ nổi thằng con trai nối dõi!”

Tôi nằm trên giường hậu phẫu, nước mắt hòa vào mồ hôi. Mới sinh xong chưa kịp hồi sức, bà ta đã xỉa xói, trong khi chồng tôi – Tuấn – chỉ cúi đầu, im thin thít.

Ba ngày sau tôi xuất viện, mẹ chồng lạnh lùng đến mức chẳng thèm bế cháu. Còn Tuấn thì viện cớ “bận công trình”, tối nào cũng về khuya, có hôm còn tắt máy luôn.
Tôi nghe hàng xóm rì rầm nói anh có qua lại với cô kế toán ở công ty, trẻ trung, chưa chồng, lại vừa mang thai.
Tôi cười cay đắng.
Họ nói tôi không biết đẻ con trai, nhưng họ đâu hiểu rằng… đứa con trong bụng tôi không phải của Tuấn.

Đêm đó, khi Tuấn say rượu và đánh tôi vì tin đồn vô sinh, tôi bỏ đi, trượt dài trong mưa. Chính Nam – người bạn thân của anh – đã tìm thấy tôi giữa đường. Anh đưa tôi về, chăm sóc, an ủi… và rồi, trong phút yếu lòng, tôi đã không cưỡng lại được.
Thời gian sau, tôi phát hiện mình mang thai. Tuấn mừng rỡ, tưởng là phép màu.
Còn tôi, chọn im lặng, vì đứa bé đến với tôi trong hoàn cảnh tội lỗi nhưng lại là ánh sáng duy nhất giữa những ngày tăm tối.
Đến khi mẹ chồng sỉ nhục tôi trong phòng hậu sản, tôi chỉ mỉm cười, ôm đứa bé vào lòng.

“Không sao đâu con, mẹ sẽ bảo vệ con. Dù máu trong người con không phải của nhà họ.”

Ba tháng sau, Tuấn và cô kế toán bị công an bắt vì dính vào vụ biển thủ công trình. Tôi đứng ở cửa viện, nhìn đứa con trai kháu khỉnh trong tay, lòng dâng trào một thứ cảm giác lạ lùng — trả lại cho đời những gì đáng trả.
Đứa con tôi sinh ra…
là con trai.
Nhưng không mang họ nhà Tuấn.