Buổi chiều hôm đó, trời Hà Nội đổ mưa nặng hạt. Tôi vừa dọn cơm ra bàn thì điện thoại rung. Đầu dây bên kia là giọng bố tôi — khàn khàn, run run:
“Mẹ con yếu lắm rồi… có lẽ không qua khỏi được bao lâu nữa đâu. Nếu con về được thì về, bà đang nhắc tên con suốt…”
Tôi chết lặng. Cả người như rụng rời. Tôi quay sang nhìn mẹ chồng, nước mắt ứa ra:
“Mẹ ơi… mẹ cho con về quê một chuyến được không ạ? Mẹ con ốm nặng lắm rồi, có khi là lần cuối con được gặp mẹ…”
Bà ta ngẩng đầu lên khỏi chén cơm, liếc tôi một cái thật sâu rồi lạnh lùng bảo:
“Về thì về, tôi không giữ. Nhưng đừng có bế cháu tôi về, ở đó mà nhiễm bệnh cháu tôi làm sao thì cô không gánh được đâu”
“Nhưng cháu mới 2 tuổi, con sợ cháu nhớ mẹ, mẹ cho con mang cháu theo”.
“Tôi nói không là không, để nó ở đây chị về 1 mình thôi”
Nghĩ mẹ chồng nói cũng có lý tôi đành nước mắt lưng tròng để con lại cho bà nội rồi xe bến xe về nhanh. Quá gấp tôi cũng chẳng kịp chuẩn bị gì, vẫn mặc nguyên bộ đồ, cầm mỗi cái điện thoại mang theo. Nhưng khi tôi vừa ra đến cửa thì bất ngờ bị mẹ chồng gọi giật lại.
“Chị đứng lại cho tôi”
Rồi bà nhìn tôi từ đầu đến chân, lục soát cả túi áo, túi quần.
Tôi cắn chặt môi, cố kìm nước mắt: “Con chỉ xin phép về thăm mẹ, con không mang theo gì hết đâu mẹ.”
Bà nhếch môi: “Tôi phải xem tận mắt mới yên tâm. Không khám để cô giấu tiền giấu vàng nhà tôi mang về cho nhà đẻ cô à. Tôi nuôi ong tay áo thôi”.
Nghĩ đến mẹ ở quê đang nguy kịch, tôi cắn chặt môi bước nhanh ra đường.
3 ngay sau tôi gọi điện về cho chồng: “Anh ơi… bác sĩ bảo bà ngoại phải chuyển lên tuyến trung ương gấp. Nếu không mổ sớm thì nguy hiểm lắm… Họ bảo cần 300 triệu để đóng viện phí….”
Tôi còn chưa nói hết câu thì tiếng của mẹ chồng — giọng the thé, chát chúa vọng vào điện thoại:
“Thôi đi, nhà quê nghèo kiết xác, mổ xẻ cái gì! Lo mà đưa bà ấy đi nhanh cho mồ yên mả đẹp, chứ có đào vàng dưới đất chắc cũng chẳng kiếm nổi 50 triệu chứ nói gì 300 triệu! Mổ với xẻ, nghe nực cười!”
Cả căn phòng im phăng phắc. Tôi nắm chặt điện thoại, giọng run nhưng dứt khoát:
“Con cảm ơn mẹ đã quan tâm. Nhưng con vừa đóng 300 triệu và làm xong thủ tục mổ cho mẹ con rồi, không cần ai thương hại cả đâu ạ.”
Bên kia im bặt. Chồng tôi chỉ nghe thấy tiếng bà mẹ lắp bắp:
“Nó… nó lấy đâu ra tiền mà đóng 300 triệu? Anh chuyển tiền cho nó phải không? Sao mà anh ngu thế hả???…”
Tôi mím môi, nước mắt rơi lã chã.
“Con đi làm chính rồi làm thêm suốt 3 năm nay mẹ ạ. Con gom góp từng đồng để dành dụm. Cũng nhờ thế mà hôm nay con có thể cứu mẹ con…”
Nói rồi tôi tắt máy.
2 ngày sau mẹ tôi đã tỉnh táo tôi để bố và anh trai trông bà tôi về nhà với con, lòng nhẹ lâng lâng. Người ta bảo lấy chồng thành phố là nhàn, là sung sướng chả phải lo kinh tế. Nhưng tôi thấy ở đâu cũng vậy, tự mình làm ra tiền mới là sung sướng nhất
Con dâu xin về quê gấp thăm mẹ đ/ẻ ố/m nặng bị mẹ chồng khám ngươì ngay giữa cổng: “cô giấu t/iền giấu vàng nhà tôi mang về đấy thì đừng trách tôi á/c”…