Vợ và bồ cùng sinh nhật 1 ngày, nhưng chồng đưa bồ đi tổ chức sinh nhật tại nhà hàng còn vợ bầu phải ở nhà ăn cơm nguội với rau luộc

Vợ và bồ cùng sinh nhật 1 ngày, nhưng chồng đưa bồ đi tổ chức sinh nhật tại nhà hàng còn vợ bầu phải ở nhà ăn cơm nguội với rau luộc. Đúng lúc chính tiệc, một người đàn ông bước vào khiến cả nhà chồng bẽ mặt…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngày sinh nhật của mình — lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất — lại trở thành v//ết thư//ơng không bao giờ lành trong đời.
Tôi mang thai ở tháng thứ bảy, bụng nặng nề, chân phù nề, đi lại khó khăn. Từ sáng sớm, tôi đã lặng lẽ dậy nấu bữa sáng cho chồng rồi thu dọn nhà cửa. Hôm nay, là sinh nhật tôi — và cũng là sinh nhật cô ta, người phụ nữ mà chồng tôi gọi bằng cái tên ngọt ngào “bé cưng”.
Tôi biết, vì nhiều lần vô tình nghe được họ nói chuyện qua điện thoại, giọng anh ta đầy yêu thương mà tôi đã không còn được nghe suốt mấy tháng qua. Tôi cũng biết hôm nay anh định đi đâu.
Buổi trưa, anh ăn vội bát cơm rồi thay áo sơ mi, xịt nước hoa. Tôi hỏi:
– Anh đi đâu vậy, hôm nay là sinh nhật em mà…
Anh liếc tôi, lạnh nhạt:
– Mẹ bảo ra nhà hàng ăn với cả nhà, cô ở nhà nghỉ ngơi đi, người bầu bì ra ngoài làm gì cho mệt.
Tôi cười nhạt, gật đầu. Ừ, là “cả nhà” – nhưng “cả nhà” ấy không có tôi.
Chiều đến, tôi ngồi bên mâm cơm nguội lạnh: vài cọng rau luộc, chút nước mắm, chén cơm trắng. Đứa bé trong bụng quẫy nhẹ như cũng biết buồn. Tôi nuốt vội miếng cơm chan nước mắt. Ngoài kia, pháo sáng sinh nhật nhà hàng rực rỡ, nhạc vang ầm ỹ. Tôi biết, họ đang hát mừng cô ta.
Tôi lặng người nhìn chiếc bánh sinh nhật nhỏ tôi tự mua, cắm nến lên nhưng chẳng đủ hơi để thổi. Mọi thứ nguội lạnh như chính trái tim tôi vậy.
Tại nhà hàng sang trọng giữa trung tâm thành phố, bữa tiệc diễn ra rộn ràng. Mẹ chồng tôi tươi cười, cụng ly với “con dâu tương lai” mà bà ưng ý. Người đàn bà đó ngồi bên cạnh chồng tôi, váy đỏ rực, môi son chói lọi.
– Cả nhà nâng ly chúc mừng sinh nhật bé Linh nào! – bà nói, giọng hân hoan.

Chồng tôi cười, nghiêng người sang chúc rượu, tay vẫn không quên khoác vai cô ta. Họ như quên mất rằng ở nhà, người vợ đang mang thai đứa con anh ta là tôi, đang ngồi ăn rau luộc trong nước mắt.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa nhà hàng bật mở.

Một người đàn ông trung niên, dáng cao lớn, mặc vest đen bước vào. Ánh mắt ông sắc lạnh, quét một vòng bàn tiệc trước khi dừng lại ở chỗ cô ta.
Không khí lập tức thay đổi.
Cô ta sững người, mặt tái đi thấy rõ. Mẹ chồng tôi cau mày, còn chồng tôi ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì. Người đàn ông tiến lại, rút trong túi ra một tấm ảnh, đập mạnh xuống bàn.
– Cô tưởng tôi không biết cô là ai à, Linh? – ông ta gằn giọng. – Cô là vợ tôi, là mẹ của đứa con tôi bốn tuổi ở nhà, thế mà cô ở đây tổ chức sinh nhật với trai à?
Bàn tiệc chết lặng. Mẹ chồng tôi há hốc, chồng tôi đứng phắt dậy, mặt tái mét.
– Anh… anh nói sao cơ? – chồng tôi lắp bắp.
Người đàn ông ném thêm một tập giấy tờ xuống bàn – là giấy đăng ký kết hôn.
– Tôi đã cho người theo dõi cô ta suốt một tháng nay. Cảm ơn cậu – anh ta quay sang chồng tôi – vì đã giúp tôi biết rõ con người thật của vợ mình.
Cả nhà chồng tôi ngồi cứng đờ, không ai dám nói một lời.
Cô ta khóc lóc, quỳ xuống van xin, nhưng người đàn ông kia không mảy may động lòng. Ông chỉ lạnh lùng quay đi, bỏ lại một câu khiến tất cả chết lặng:
–Tôi sẽ để luật pháp giải quyết.
Sau đó, ông quay sang mẹ chồng tôi, khẽ cười mỉa:
– Cảm ơn bà và gia đình đã tổ chức sinh nhật hộ vợ tôi. Hóa ra “người tử tế” mà bà khen nức nở lại đi giật chồng người khác. Thật đáng kính trọng đấy!
Nói xong, ông bỏ đi, để lại cả bàn tiệc ngượng ngùng, xấu hổ.
Chồng tôi cúi gằm, chẳng dám ngẩng đầu. Mẹ anh run rẩy, mặt đỏ bừng vì nhục nhã. Không ai dám mở miệng thêm câu nào. Bữa tiệc sinh nhật sang trọng bỗng hóa thành buổi họp im lặng ê chề.
Khi chồng tôi về đến nhà, đã gần nửa đêm. Tôi vẫn ngồi bên bàn, ngọn nến nhỏ trên chiếc bánh sinh nhật đã cháy tàn. Anh nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi khẽ hỏi:
Tiệc vui không anh?
Anh cúi mặt, giọng nghẹn lại:
– Anh… xin lỗi…
Tôi nhìn anh, bình thản nói:
– Em không cần lời xin lỗi. Em chỉ cần anh trả lời một câu: Khi anh rời đi, anh có nghĩ đến đứa con trong bụng em không?
Anh im lặng. Tôi cũng không nói thêm. Đứng dậy, tôi lấy áo khoác, bước về phòng, khóa cửa lại. Bên ngoài, tiếng anh gọi khe khẽ, nhưng tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng.
Đêm đó, tôi ngồi ôm bụng khóc. Không phải vì mất chồng, mà vì thương đứa con chưa kịp chào đời đã phải chứng kiến cảnh người mẹ bị bỏ rơi.
Sáng hôm sau, tôi dọn dẹp đồ đạc, để lại trên bàn tờ đơn ly hôn và tấm ảnh siêu âm con. Trên ảnh, đứa bé đang mỉm cười, tay bé xíu giơ lên như vẫy chào.
Tôi biết, từ nay mình phải mạnh mẽ — không vì ai khác, chỉ vì con.
Sinh nhật năm đó, tôi mất một người chồng… nhưng có lẽ lại tìm lại được chính mình.
Và tôi tin, những ai khiến người phụ nữ mang thai phải ăn cơm nguội trong nước mắt — rồi sẽ có ngày, phải nuốt lấy chính nỗi cô đơn mà họ từng gieo ra.