Tôi tên Lan, năm nay 38 tuổi.
Chồng tôi mất trong một vụ tai nạn khi tôi mới 28, chưa kịp có con.
Tôi ở lại nhà chồng, phụng dưỡng bố mẹ chồng suốt 10 năm trời — từ bữa cơm, giấc ngủ đến từng viên thuốc, chưa một ngày than phiền.
Thế nhưng…
Họ chưa từng xem tôi như con.
Mỗi khi hàng xóm đến chơi, tôi nghe mẹ chồng nói:
“Nó thủ tiết vì ai thèm rước nữa đâu!”
Câu nói ấy như dao cắm vào tim.
Tôi im lặng, nghĩ rằng rồi thời gian sẽ khiến họ nhận ra tấm lòng mình.
Năm nay, đến sinh nhật thứ 38 của tôi, mấy người bạn cũ đại học về quê chơi, trong đó có Nam — người yêu cũ một thời.
Anh vẫn độc thân, hiền như ngày nào, nói với tôi trong buổi cà phê:
“Lan à, 10 năm qua em đã chịu đủ rồi. Nếu được, anh muốn bù đắp, muốn cưới em.”
Tôi bật khóc.
Không phải vì còn yêu, mà vì có người vẫn coi tôi là phụ nữ đáng được thương.
Tôi chưa dám nói với ai, chỉ dự định hôm sau xin phép bố mẹ chồng.
Tối hôm ấy, cả xóm nhỏ bỗng xôn xao — bố mẹ chồng tôi mang theo một cái thùng gỗ lớn, lặng lẽ đi vào sân, bảo mọi người tập trung lại “để chúc mừng sinh nhật con dâu”.
Tôi ngỡ ngàng, tim rộn ràng vì tưởng đâu sau bao năm, họ đã đổi thay.
Nhưng khi nắp thùng bật mở…
Một chiếc váy cưới trắng cũ kỹ được gấp ngay ngắn bên trong, cạnh đó là tấm ảnh cưới ố màu của tôi và chồng quá cố.
Bà đặt trước mặt tôi, giọng lạnh tanh:
“Nếu con định bỏ đi theo thằng khác, thì mặc lại váy này, vào quan tài cùng nó cho trọn đạo vợ chồng.”
Cả sân im phăng phắc.
Tôi run rẩy, ngẩng lên nhìn người từng gọi mình là mẹ — nhưng trong mắt bà chỉ có oán hận.
Tôi nghẹn lời:
“Con ở lại 10 năm rồi, mẹ còn muốn con sống sao nữa?”
Ông chồng đứng bên cạnh, thở dài:
“Nhà này chỉ có một con dâu, chết mới được đi, còn không thì là người phản bội.”
Tôi khuỵu xuống.
Bạn bè sững sờ, còn Nam lao tới đỡ tôi, lớn tiếng:
“Hai bác gọi là cha mẹ mà nỡ hành hạ cô ấy thế này à?!”
Mẹ chồng hét lên:
“Đồ đàn bà không biết điều! Cút khỏi nhà tao!”
Tối hôm đó, tôi dọn đồ, chỉ mang theo tấm ảnh chồng.
Trước khi rời đi, tôi đặt lại chìa khóa nhà, sổ tiết kiệm và nói:
“Con đã làm tròn đạo dâu con 10 năm. Từ nay, con xin trả lại tất cả.”
Hai tuần sau, hàng xóm xôn xao — bố mẹ chồng tôi được công an mời lên làm việc vì bị tố chiếm đoạt tiền trợ cấp tử tuất của chồng tôi suốt 10 năm qua.
Toàn bộ tiền đó, đáng ra phải là quyền lợi của vợ hợp pháp – tức là tôi.
Người báo đơn… là ông hàng xóm, vốn là bạn của bố chồng tôi.
Ông nói:
“Thấy chúng nó bắt cô ấy sống như tù nhân nên tôi không chịu nổi nữa.”
Cú twist cuối khiến cả làng xôn xao:
Khi công an mở sổ tiết kiệm ra, trong đó vẫn còn nguyên số tiền gần 800 triệu, kèm tờ giấy ghi bằng nét chữ của mẹ chồng:
“Để khi nó đi rồi, ta còn tiền lo hương khói cho con trai.”
Tôi lặng người.
Đến lúc ấy mới hiểu — họ không hẳn ác, chỉ sợ mất nốt người cuối cùng còn gắn với con trai họ.
Nhưng cái cách giữ người của họ… đã giết chết cả tuổi thanh xuân của tôi.
Một năm sau, tôi chính thức mặc váy cưới — với Nam.
Chiếc váy mới tinh, nhưng trên cổ tôi vẫn mang sợi dây chuyền chồng cũ tặng, như một lời tiễn biệt.
Trong thiệp cưới, tôi viết một dòng nhỏ:
“Mười năm thủ tiết không bằng một lần được sống thật với trái tim mình.”
Đêm tân hôn, người giao hàng bất ngờ mang đến một thùng gỗ giống hệt thùng cũ năm nào, kèm dòng chữ:
“Mẹ con có chuyện cần nói…”
Bạn có muốn tôi viết phần 2 – nơi Lan buộc phải quay lại nhà chồng cũ, đối diện “bí mật thật sự” về cái chết của chồng 10 năm trước không?
Phần này có thể xoay theo hướng trinh thám – bi kịch – tâm lý báo ứng.