Chồng có công ty riêng đi công tác tối ngày rồi hú hí luôn với thư ký, tôi ở nhà hầu hạ mẹ chồng ốm liệt giường không than phiền 1 câu

Tên tôi là Lan, 33 tuổi, lấy chồng được 6 năm.
Anh Hải – giám đốc một công ty xây dựng, bận rộn, phong độ và… càng ngày càng xa cách.
Tôi ở nhà chăm mẹ chồng liệt giường.
Ngày ba bữa đút cháo, lau người, thay tã, đêm nằm nghe tiếng rên khẽ mà chẳng dám chợp mắt.
Mẹ từng nắm tay tôi, run run nói:
“Con dâu ngoan của mẹ, chỉ cần con ở lại, mẹ hứa sẽ không để con thiệt đâu.”
Tôi cười buồn — vì biết lời hứa ấy… sẽ chẳng bao giờ thực hiện được, bà đã yếu lắm rồi.
Hải đi công tác triền miên, nhưng ai ở trong nhà cũng biết “công tác” ấy là đi với cô Trân – thư ký trẻ mới 25 tuổi, chân dài và luôn gọi anh bằng cái giọng ngọt như rót mật:
“Anh ơi, em nhớ anh quá…”
Tôi biết hết.
Tôi lặng lẽ lưu lại tin nhắn, chụp ảnh, nhưng không nói gì.
Bởi tôi còn phải chăm mẹ anh — người mà cả nhà anh đều bỏ mặc, kể cả chính anh ta.
Một hôm, Hải về giữa đêm, mùi nước hoa lạ nồng nặc.
Anh ta ném một xấp giấy lên bàn, lạnh lùng:
“Ký đi. Chúng ta ly hôn. Tôi sẽ chu cấp đầy đủ, chỉ cần cô ra khỏi nhà này.”
Tôi nhìn anh ta rất lâu, không khóc, không cãi.
Chỉ nói nhẹ:
“Anh ký xong rồi à? Vậy trước khi anh đi, anh cúi xuống nhìn thử dưới gầm giường mẹ xem có gì không.”
Anh ta cau mày:
“Cô lại bày trò gì nữa?”
Nhưng rồi vẫn cúi xuống.
Chỉ 1 giây sau… mặt anh ta trắng bệch.
Dưới gầm giường là một chiếc hộp gỗ nhỏ, mẹ anh từng giấu rất kỹ.
Trong đó là sổ đỏ, giấy tờ công ty, và di chúc được chính bà ký trước khi qua đời 3 hôm trước — tất cả đều đứng tên tôi.
Bên cạnh là chiếc máy ghi âm, giọng mẹ anh run rẩy vang lên:
“Hải à, nếu con còn chút lương tâm, hãy biết ơn người phụ nữ này. Cô ấy chăm mẹ suốt 5 năm, còn con… chỉ biết chạy theo gái trẻ. Từ giờ, nhà này là của Lan, đừng cướp nữa.”
Anh ta quỳ sụp xuống, run run mở lại di chúc.
Giấy mực rõ ràng, dấu pháp lý đầy đủ.
Tôi vẫn ngồi yên, giọng bình thản:
“Em không cần tiền, chỉ cần danh phận. Nhưng vì anh muốn ly hôn, vậy em nhận tài sản để mẹ anh dưới suối vàng được yên lòng.”
Hải bật khóc, gào lên:

“Anh sai rồi Lan ơi! Anh sai thật rồi!”
Còn cô thư ký Trân hôm sau… bị vợ của sếp mới phát hiện đang mang thai, công ty giải thể, sự nghiệp tan tành.