Tiếng mỡ nổ lép bép trên vỉ than hồng, mùi khói cay xộc lên mắt, Tuấn khẽ lau mồ hôi bằng chiếc khăn sờn cũ. Quán thịt nướng nhỏ của hai vợ chồng anh ở góc chợ đêm lúc nào cũng đông khách, nhưng lời lãi chẳng bao nhiêu. Anh không than, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Hằng – vợ anh – là mọi mệt mỏi đều tan biến.
Nhưng dạo gần đây, Hằng thay đổi. Cô chăm soi gương, hay chê mùi khói ám vào tóc, và ánh mắt không còn dành cho anh nữa.
Một tối, khi quán vừa dọn hàng xong, Hằng đặt tờ giấy ly hôn lên bàn, giọng lạnh tanh:
– Em không thể sống mãi trong cảnh nghèo khổ này. Anh suốt ngày quanh quẩn với mấy cái xiên thịt, tương lai ở đâu? Em cần một cuộc sống khác… xứng đáng hơn.
Tuấn sững lại. Anh không níu kéo. Anh chỉ nói một câu, nhẹ như hơi thở:
– Anh hiểu rồi. Chúc em hạnh phúc.
Hằng bước lên chiếc Mercedes bóng loáng đợi sẵn ngoài đường, bên trong là một người đàn ông chừng bốn mươi, bụng phệ, cổ đeo sợi dây chuyền to bằng ngón tay. Anh ta chính là ông Thành – người từng là khách quen quán thịt nướng, hay cười hềnh hệch và tán tỉnh Hằng mỗi khi Tuấn quay đi.
Tuấn vẫn tiếp tục công việc của mình. Mỗi đêm, anh lại đốt than, nướng thịt, phục vụ khách bằng nụ cười hiền hậu. Không ai biết rằng, anh chính là con trai duy nhất của Lê Văn Hùng – Chủ tịch Tập đoàn Thiên Nguyên, một trong những tập đoàn thực phẩm lớn nhất nước.
Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Tuấn bị cha ép về công ty làm giám đốc chi nhánh. Nhưng anh từ chối. Anh muốn hiểu giá trị của lao động thật sự, muốn biết cảm giác của người đứng sau quầy, mồ hôi đổ xuống để kiếm từng đồng. Ông Hùng giận dữ, tuyên bố:
“Nếu con muốn tự lập, thì bố cho con đúng ba năm. Hãy chứng minh con đủ bản lĩnh.”
Tuấn rời nhà, tay trắng, tự mở quán thịt nướng nhỏ này. Và anh gặp Hằng. Cô là cô gái tỉnh lẻ, vừa chân chất vừa đáng yêu. Tuấn yêu cô bằng cả tấm lòng, nghĩ rằng chỉ cần hai người cùng cố gắng, mọi khó khăn sẽ qua. Nhưng anh không ngờ… cái nghèo đã khiến tình yêu của cô đổi thay.
Một buổi sáng, cả khu chợ đêm náo loạn. Bản tin thời sự phát trực tiếp:
“Tập đoàn Thiên Nguyên chính thức công bố người thừa kế – Tổng Giám đốc trẻ tuổi Lê Minh Tuấn, người từng dành ba năm lao động tại cơ sở bình dân để thấu hiểu thị trường và đời sống người dân.”
Cả chợ chết lặng.
Người ta ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn về góc quán nhỏ – nơi “thằng bán thịt nướng” ngày nào vẫn đang đứng đó, cúi đầu cười hiền, rồi đóng cửa quán, lặng lẽ bước lên chiếc xe đen sang trọng vừa đỗ lại.
Tin lan nhanh đến tai Hằng. Cô đang ngồi trong căn hộ cao cấp, uống rượu vang cùng “đại gia” Thành.
Ly rượu trên tay cô run run, rơi xuống sàn vỡ tan. Cô mở điện thoại, nhìn hình Tuấn trên bản tin – trong bộ vest đen, thần thái điềm đạm, ánh mắt sáng lạnh, phong độ ngời ngời.
“Không thể nào… không thể nào được…” – cô lẩm bẩm.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Hằng rẽ sang ngõ cụt. Cô phát hiện “đại gia” Thành thực chất chỉ là một con nợ khét tiếng, sống bằng tiền vay mượn, khoe của ảo. Sau khi chiếm đoạt hết số tiền tiết kiệm Hằng tích cóp, hắn bỏ trốn, để lại căn hộ bị ngân hàng niêm phong.
Cô bị đuổi ra đường, quay lại quê cũ thì bị người ta xì xào: “Con Hằng bỏ chồng theo trai, giờ trắng tay rồi.”
Một buổi chiều, cô tìm đến trụ sở Tập đoàn Thiên Nguyên. Cổng lớn, bảo vệ nghiêm ngặt. Cô chỉ muốn gặp Tuấn, nói một lời xin lỗi, dù biết mình chẳng còn tư cách.
Tuấn bước ra giữa dàn phóng viên. Hằng lao đến, nước mắt lưng tròng:
– Tuấn… em sai rồi. Cho em một cơ hội…
Anh nhìn cô, ánh mắt bình thản, giọng trầm tĩnh:
– Cơ hội… không dành cho người coi thường quá khứ của mình. Em chọn đi con đường khác, và anh chúc em may mắn trên chính con đường đó.
Anh quay đi, bước lên xe, để lại cô đứng trơ trọi giữa gió chiều.
Tối đó, khi thành phố lên đèn, Tuấn trở lại quán thịt nướng xưa, giờ đã trở thành chuỗi thương hiệu nổi tiếng của Tập đoàn Thiên Nguyên. Anh mỉm cười, nhớ lại những ngày tay dính mỡ, khói cay mắt, nhưng lòng thì ấm.
Bên cạnh anh là Lan – cô nhân viên cũ từng âm thầm giúp anh trong quán, nay là trợ lý của anh ở công ty. Cô nhìn anh, cười khẽ:
– Hôm nay anh lại nhớ chuyện cũ à?
Tuấn đáp, nhẹ như gió:
– Không, anh chỉ đang nghĩ… có những người phải đi lạc thì mới biết đâu mới là nhà.
Lan mỉm cười, đưa anh xiên thịt nướng vừa chín tới.
Hương thịt lan trong gió đêm – thơm, nồng và ấm như lòng người từng đi qua giông bão.
Vợ bỏ anh bán thịt nướng theo đại gia, hôm sau sững sờ khi biết anh là người thừa kế tập đoàn tỷ đô