Trời đã khuya. Kim đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
Tôi ngồi bất động trong căn phòng mới cưới, nghe tim mình đập như tiếng gõ cửa. Ngoài kia, gió thổi ràn rạt qua vườn chuối, tiếng chó sủa xa xa khiến cả ngôi nhà như run lên theo từng cơn.
Đáng lẽ giờ này, tôi đang là cô dâu hạnh phúc nhất.
Đáng lẽ, đây phải là đêm đầu tiên của một cuộc hôn nhân ấm áp, chứ không phải một đêm lạnh lẽo đến mức khiến tôi muốn biến mất.
Chiếc đèn ngủ hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên vách tường loang lổ. Trên giường, người chồng mới cưới của tôi — anh Huy — nằm quay lưng lại, hơi thở nặng và gấp, như đang mơ một giấc mộng đầy bực dọc. Tôi nhìn bóng lưng anh mà tim quặn thắt. Chúng tôi mới cưới được nửa ngày, vậy mà giữa hai người đã là cả một khoảng cách không thể bước qua.
Tôi không biết có phải mình đã quá vội vàng.
Chúng tôi chỉ quen nhau năm tháng. Anh hiền lành, ít nói, hay giúp người, lại có công việc ổn định. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, bố mẹ tôi mừng lắm. “Con gái ba mươi rồi, gặp được người tử tế là phước,” mẹ tôi nói thế. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không dám mơ cao sang, chỉ cần một mái nhà bình yên.
Nhưng ngay ngày cưới, tôi đã thấy vài điều lạ.
Lúc trao nhẫn, tay anh run run, mồ hôi rịn đầy trán. Khi khách khứa về hết, anh đột nhiên trở nên nóng nảy, gằn giọng vì những chuyện rất nhỏ. Mẹ chồng tôi — bà Lành — chỉ lặng im, mắt đỏ hoe, như người đang giữ một điều gì không dám nói.
Tôi cứ cho rằng đó chỉ là mệt mỏi.
Cho đến khi đêm xuống, mọi thứ bắt đầu trở nên khác thường.
Anh Huy không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc ngoài hiên rất lâu. Mùi khói len vào tận phòng, nồng nặc, hắc đến khó thở. Tôi gọi anh vài lần mà anh không trả lời. Mẹ chồng gõ cửa, giọng run run:
– Hai đứa nghỉ sớm đi con… Khuya rồi.
Tôi vâng khẽ, nhưng anh chỉ im. Khi bà vừa đi khỏi, anh quay vào, ánh mắt lạnh và khó đoán.
– Cô ngủ trước đi. – Anh nói, giọng lạ lắm, khàn và trượt dài như người khác.
Tôi không ngủ được. Cảm giác bất an cứ len lỏi trong từng nhịp thở. Ngoài cửa sổ, trăng lấp ló sau mây, bóng cây in lên tường như những bàn tay mảnh khảnh đang bò đến gần.
Rồi đột nhiên, cánh cửa sổ khẽ rung.
Một tiếng “cạch” rất khẽ. Ai đó đang gõ.
Tôi giật mình, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh sáng yếu hắt qua khe cửa, soi rõ khuôn mặt người phụ nữ đang thò đầu vào.
Mẹ chồng tôi.
Bà mặc áo nâu, tóc xõa, mắt ngấn nước.
Giọng bà run rẩy, thì thào:
– Con ơi… dậy đi. Mau mở cửa sổ.
Tôi kinh ngạc:
– Mẹ? Có chuyện gì vậy?
– Nhỏ thôi… đừng để nó nghe thấy. Mau lên, con… trốn đi.
Bà nói, tay run run cầm theo một túi vải cũ. Tôi nghe tiếng vàng va vào nhau leng keng.
Không khí trong phòng lạnh đi một cách rùng rợn. Tôi nhìn sang chồng — anh vẫn nằm im, lưng quay về phía chúng tôi.
Mẹ chồng đưa túi vải cho tôi, giọng nghẹn lại:
– Cầm lấy… rồi đi đi, trước khi quá muộn.
Tôi chết lặng.
“Đi ư? Vì sao phải đi? Đêm tân hôn của tôi… tại sao lại thế này?”
Nhưng ánh mắt của bà – vừa sợ hãi, vừa thương xót – khiến tôi hiểu: có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu trong căn nhà này.
Tôi run rẩy thu dọn vài món đồ. Mỗi tiếng động đều khiến tôi thót tim. Anh Huy vẫn nằm mê man, hơi thở nặng nề. Tôi lấy chiếc vali nhỏ, nhét túi vàng vào giữa.
Bà Lành mở hé cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng bạc rải xuống sân, thang tre dựng sẵn sát tường.
– Đi đi, con. – bà thì thầm, giọng nghẹn. – Mẹ xin lỗi.
Tôi quay lại nhìn, thấy nước mắt bà rơi lặng lẽ trên má.
Tôi trèo xuống thang, tim đập dồn. Mỗi bậc thang kẽo kẹt như tiếng gãy trong lòng. Khi chân vừa chạm đất, tôi nghe tiếng mẹ chồng nấc khẽ:
– Con nhớ sống cho tốt… đừng quên, mẹ thương con như con gái ruột.
Tôi quay lên, muốn nói lời cảm ơn, nhưng bà đã khép cửa, bóng dáng khuất sau tấm rèm.
Xe tải nổ máy. Tôi ngồi trong cabin, nhìn qua gương thấy ngôi nhà nhỏ lùi dần sau lưng. Đèn phòng vẫn sáng. Tôi thấy bóng bà Lành đứng nơi hiên, nhỏ bé giữa bóng đêm.
Tôi úp mặt vào hai tay, bật khóc.
Sáng hôm sau, tôi về tới nhà bố mẹ đẻ. Vừa bước vào, mẹ tôi hoảng hốt:
– Sao con… ăn mặc thế này? Còn lễ cưới?
Tôi gục xuống nền gạch, nức nở kể lại mọi chuyện. Bố tôi im lặng, ngồi rít thuốc liên hồi. Khi nghe đến đoạn mẹ chồng cho vàng và thang, ông buông tiếng thở dài nặng nề:
– Đời đúng là oái oăm.
Mẹ tôi thì chỉ biết khóc:
– Nhà mình bạc phước, con ơi…
May thay, tôi và Huy chưa kịp đăng ký kết hôn. Lễ cưới chỉ mới xong phần nghi thức. Tôi sẽ từ hôn, sẽ bắt đầu lại.
Vài tuần sau, tôi nhận được một bức thư tay gửi từ làng chồng.
Chữ viết run run, nhoè nước:
“Con à, mẹ xin lỗi vì để con vướng vào gia đình này. Huy đã bị bắt vì tàng trữ ma túy. Mẹ không trách con. Cảm ơn con đã không oán mẹ.
Chúc con hạnh phúc,
Mẹ Lành.”
Tôi đọc đến dòng cuối, nước mắt rơi xuống trang giấy.
Người đàn bà ấy — một người mẹ không có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình — đã chọn cứu tôi, như cứu lại phần đời đã mất của bà.
Nhiều năm sau, tôi đã có cuộc sống khác, công việc ổn định, có người thương. Nhưng đêm nào mưa to, tôi lại nhớ đến căn nhà nhỏ, đến tiếng thang tre cọt kẹt lúc nửa đêm, và ánh mắt người mẹ chồng năm xưa, lặng lẽ đẩy con dâu trốn khỏi bể khổ.
Nếu ngày ấy bà không gõ cửa lúc một giờ sáng… có lẽ đời tôi đã chấm dứt trong bóng tối.
Và tôi luôn tin, có những người mẹ không sinh ra ta, nhưng đã cứu ta bằng cả phần đời còn lại của họ.