Nhà Ông Hậu Trong Vòng 7 Ngày M-ất 2 Con Trai: Đến Lượt Đứa Út Nam Thì cả họ đứng tim Phát Hiện ra Sự Thật…

Làng Đồi Sim, huyện Phú Lạc vốn yên bình, chưa từng xảy ra bi kịch nào lớn. Nhưng tháng Chín năm ấy, cả làng rúng động trước câu chuyện của gia đình ông Hậu Trần, một gia đình nề nếp và tử tế bậc nhất vùng.

Chỉ trong 7 ngày, hai người con trai lớn của ông Hậu lần lượt qua đời, không lời báo trước.
Đầu tiên là Trần Văn Lực, 33 tuổi. Anh đang đi làm đồng thì đột nhiên ngã quỵ, mặt tái xanh, miệng sùi bọt. Gia đình đưa đi bệnh viện huyện nhưng không kịp. Bác sĩ kết luận ngừng tim đột ngột. Cả họ chưa kịp hoàn hồn thì đúng ngày thứ bảy, lúc đang lo hương khói cho Lực, người ta phát hiện Trần Văn Thái, 29 tuổi, nằm bất tỉnh sau vườn chuối. Khi phát hiện, người anh đã lạnh ngắt.

Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người
Hai cái chết quá gần nhau khiến dân làng đồn đoán “trùng tang”. Ai cũng bảo nhà ông Hậu phải mời thầy về “cắt trùng”, nếu không sẽ đến lượt thằng út Trần Văn Nam, mới 19 tuổi.
Bà Liên, vợ ông Hậu, khóc đến cạn nước mắt, run rẩy ôm lấy thằng út. Họ hàng dồn dập kéo đến, người bày mâm lễ, người lục tìm ngày sinh tháng đẻ. Không khí trong căn nhà ngột ngạt đến nghẹt thở.
Tối hôm đó, ông Hậu mời thầy Phúc, thầy cúng nổi tiếng ở vùng Lạc Sơn. Thầy bắt mạch, xem sổ sách, lật từng trang âm dương rồi nói một câu khiến ai cũng rợn da gà:

— “Nhà này đúng là dính trùng tang. Nếu không làm lễ gấp, đứa út khó qua khỏi.”
Cả họ xanh mặt. Nam thì tím tái, hai chân run lên. Nó mới 19 tuổi, còn chưa rời khỏi làng bao giờ.
Nhưng có một người đứng lặng từ nãy đến giờ: ông Bảy Kiểm, trưởng họ Trần, vốn là người tỉnh táo và cẩn trọng nhất làng.
Ông bước lên, nhìn thẳng vào thầy Phúc:
— “Hai đứa nó đều chết trong vườn sau nhà. Thằng Lực thì ngã ngoài đồng nhưng trước đó cũng đi ăn cơm từ nhà về. Tại sao không ai thắc mắc?”
Ông Bảy yêu cầu mọi người chiếu lại toàn bộ diễn biến. Đến lúc nghe bà Liên kể rằng cả ba đứa con đều ăn chung một nồi cá kho do bà làm, mặt ông Bảy đanh lại.
— “Cái nồi cá kho ấy… còn không?”
Bà Liên run run đáp:
— “Dạ còn… vẫn để trong bếp.”
Ông Bảy lập tức yêu cầu mang nồi cá lên. Mùi tanh hôi bốc ra phảng phất lạ thường. Ông lấy một chiếc bát, múc một ít, đưa cho anh công an xã Ngọc đang có mặt hỗ trợ vì vụ chết người liên tiếp.
Ngọc ngửi, nghi ngờ ngay lập tức:

— “Mùi này không phải cá bình thường. Có thể là… thuốc trừ sâu.”
Cả nhà chết lặng.
Công an lập tức niêm phong nồi cá, gửi đi giám định. Kết quả khiến cả họ Trần như sét đánh ngang tai: trong nồi cá có chứa lượng lớn thuốc Paraquat, chất cực độc.
Nhưng cú twist vẫn chưa kết thúc.
Khi bị triệu tập lấy lời khai, bà Liên run rẩy, gục xuống bàn:
— “Tôi… tôi không cố ý. Tôi để chai thuốc diệt cỏ gần chum nước. Hôm ấy vội quá, tôi tưởng là chai nước mắm bịt đen nên múc vào kho cá… Tôi không biết… tôi không biết…”
Hai cái chết, hóa ra không phải trùng tang, không phải âm khí quỷ thần.
Mà là một tai nạn chết người đến từ sự sơ ý và sự thiếu hiểu biết của một người mẹ.
Thằng út Nam may mắn thoát nạn vì hôm đó nó ăn cơm ở nhà bạn, chưa kịp động đũa vào nồi cá.
Ngày kết luận điều tra được công bố, người ta kể lại rằng ông Hậu chỉ ngồi lặng, tóc bạc đi trông thấy chỉ sau một đêm. Bi kịch của gia đình ông không đến từ ma quỷ, mà đến từ chính đôi tay run rẩy của người mẹ thương con như trời biển.
Đến giờ, mỗi khi đi ngang qua làng Đồi Sim, người ta vẫn kể lại câu chuyện “trùng tang” của nhà ông Hậu — một câu chuyện mà cú twist cuối cùng khiến cả họ, cả làng, rét lạnh sống lưng đến tận bây giờ.