Chồng ghe;/n tuông lồng lộn khi thấy vợ đi làm ở khu công nghiệp 6 tháng không về, gọi điện thoại thì liên tục nghe thấy tiếng đàn ông

Vợ anh Minh – chị Lan – đi làm khu công nghiệp Bình Dương được nửa năm. Bận tăng ca nên ít về nhà.
Nhưng điều khiến Minh phát điên là mỗi lần gọi cho vợ, luôn nghe tiếng đàn ông nói cười ngay sát bên.

Hôm nào Minh cũng gằn giọng:

“Em đi làm xưởng hay đi chơi?
Sao lúc nào cũng có đàn ông cạnh em vậy?”
Lan mệt mỏi:
“Anh đừng nghĩ bậy. Em tăng ca trong xưởng, ồn thôi.”
Nhưng Minh không tin.
Một lần khác, lúc 11 giờ đêm, anh gọi:
“Lan, ai nói chuyện sau lưng em đấy? Giọng đàn ông!”
Lan im mấy giây rồi tắt máy.
Điều đó càng khiến Minh điên tiết.

Không chịu nổi nữa, Minh bắt xe đi suốt đêm vào Bình Dương.
Anh muốn bắt quả tang, muốn xem “thằng đó” là ai.
Đến khu trọ công nhân, Minh gọi:
“Lan, mở cửa!”
Không có tiếng trả lời.
Trong phòng tối om.
Minh đạp cửa xông vào.

Không có người đàn ông nào.
Không có ai trốn dưới gầm giường.
Không có thứ mà anh tưởng tượng suốt 6 tháng.
Chỉ có… Lan đang đứng run rẩy, tay cầm điện thoại, ánh mắt đỏ hoe.
Và trên sàn phòng là một bé trai khoảng 5 tuổi, gầy nhẳng, đang thở dốc vì sốt cao, mặt đỏ bừng.
Minh sững lại:
“Đứa… đứa bé nào đây?”
Lan bật khóc:
“Con đấy anh.”
Minh như bị tạt nước lạnh vào mặt:
“Cái gì? Con nào? Em giấu con ai?”
Lan càng khóc dữ hơn, nghẹn giọng:
“Con… của anh và em.”
Minh bật ngược:
“Nói bậy! Con anh đâu ra 5 tuổi? Chúng ta cưới 3 năm thôi mà!”
Lan ôm mặt:
“Em… sinh nó trước khi cưới anh. Lúc đó anh chia tay em vì đi nước ngoài.
Em giấu vì sợ anh không chấp nhận một đứa trẻ không phải con ruột…”
Minh choáng váng:
“Vậy… bố nó là ai?”
Lan quỳ xuống:
“Anh!”

Lan run rẩy kể:
“Anh quên thật rồi sao…?
Năm đó chúng ta giận nhau 2 tháng, nhưng đúng sinh nhật anh, anh về bất ngờ… rồi hôm đó…
Sau đó anh đi nước ngoài đột ngột, anh không biết em mang thai.”
Minh im lặng. Ký ức vụt trở về.
Đúng ngày sinh nhật anh…
Đêm đó…
Anh và Lan đã quay lại với nhau trong một khoảng thời gian rất ngắn, rồi anh lại đi ngay ngày hôm sau vì công việc gấp.
Minh lắp bắp:

“Nhưng… vậy tiếng đàn ông trong điện thoại…”
Lan thở dài:
“Là… bác sĩ đó anh.
Mỗi tối em gọi nhờ tư vấn vì con hay lên cơn co giật do thiếu canxi.
Em sợ anh lo, sợ anh nghĩ em phiền phức… nên em nói giảm.”
Minh ngồi phệt xuống, không nói nổi một lời.

Lan đưa anh một tập hồ sơ kẹp trong bìa nhựa.
“Em đi làm 6 tháng… để dành tiền mổ tim cho con.
Con có dị tật bẩm sinh nhẹ, cần phẫu thuật.
Em không muốn xin anh vì anh vừa mất việc.
Em nghĩ… tự lo được thì nói sau.”
Minh run tay mở hồ sơ:
Phiếu xét nghiệm, đơn thuốc, giấy hẹn phẫu thuật.
Anh nghẹn ngào đến mức khó thở.
Lan thì nén tiếng khóc:
“Em không ngoại tình… Em chỉ giấu anh sự thật… vì em sợ mất anh lần nữa.”

Bé con rên nhẹ. Lan vội ôm con vào lòng:
“Minh… nó là con anh thật. Em thề.”
Thằng bé mở mắt, yếu ớt nhìn Minh:
“Chú… là ba con hả?”
Minh bật khóc như chưa bao giờ khóc:
“Không… Ba đây. Ba của con đây.”
Anh ôm vợ con vào lòng, run rẩy:
“Anh xin lỗi. Anh nghi ngờ… anh hồ đồ… Em tha cho anh.”
Lan áp mặt vào ngực anh:
“Chỉ cần anh tin em.”

Ngay hôm đó, Minh bế con đi bệnh viện, nắm tay vợ thật chặt.
Tiếng đàn ông trong điện thoại từng khiến anh nổi cơn ghen điên cuồng…
Hóa ra lại là tiếng người đang giúp vợ anh cứu chính đứa con của họ.
Một cú ghen suýt phá nát gia đình.
Một chuyến xe đêm cứu lại tất cả.