Chồng tôi kẹt có tiếng ở cái làng này, đưa tiền cho vợ đi chợ anh điều tra hắc khí, ấy vậy mà anh ta nuôi bồ ở thành phố…

Ở cái làng này, nhanh đến chồng tôi – anh Hùng – ai cũng biết một tiếng: tắc tắc .
Đi chợ, tôi xin 50 thùng mua mới rau con cá, về thiếu đúng 2 cơ , anh cũng là người ra hỏi:

– “Tiền đâu ra mà thiếu?”
– “Bà bán cân non à?”

Có hôm nay tôi mua chai nước mắm giảm bình thường, anh cầm lên săm soi:
– “Sao không mua loại 18 rung, mua làm gì loại 25 rung?”
Tôi sống với anh mười mấy năm , quen với việc ăn dè tiện lợi, quen cả việc mặc lại quần áo cũ , đi đâu cũng phải nghĩ “có giá tiền không”.
Tôi từng nghĩ: Thôi thì chồng tiết kiệm cho gia đình .
Cho đến ngày tôi biết sự thật.
Một lần lên thành phố y học, tôi tình cờ gặp anh Hùng đang ngồi trong nhà hàng hải sản , trước mặt là một người phụ nữ ăn mặc sang tinh , tay đeo túi hàng hiệu.
Anh cười.
Nụ cười mà ở nhà… tôi hiếm khi thấy.
Tôi chết lặng khi nghe anh nói:
– “Tuần sau anh dẫn em đi ăn cua hoàng đế nhé, phòng này ngon nhưng hơi xa.”

Tôi đứng như trời trồng.

Hóa ra, 10 năm nay , anh có bồ ở thành phố.
Với tôi: từng lớp cũng đo.
Với cô ta: hải sản mỗi tuần, ăn trắng mặc trơn , không phải đụng tay vào việc gì.

Tối về nhà, tôi không nói gì.
Tôi chỉ tìm thấy lòng mình… chắc chắn .
Một tuần sau, đúng ngày anh về sớm, tôi cố gắng ra chợ lớn , mua một con cua hoàng đế sống, giá đúng 3 triệu .

Về đến nhà, vừa đặt túi xuống, anh Hùng đã hỗ trợ mắt:

– “Bà điên à?! Con cua gì mà ba triệu?!”

Tôi bình:

– “Thì cũng là cua thôi mà. Hay chỉ có người khác mới được ăn?”
Anh đập bàn:
– “Bà lấy tiền đâu ra?”
Tôi nhìn thẳng vào mặt anh:
– “Tiền anh gửi cho tôi mười mấy năm nay, cộng với tiền tôi đi làm thêm. Hay anh tưởng tôi không biết anh tiêu tiền vào đâu?”
Mặt anh tái đi .
Khi tôi đang hấp, chuông cửa vang lên .
Một người phụ nữ bên ngoài, bầu bụng lùm lùm, phía sau là một đứa trẻ bé trai nhẹ 9–10 tuổi .
Cô ta nhìn thẳng vào anh Hùng, giọng mệt mỏi:
– “Anh nói với em hôm nay về quê, em không chịu nổi nữa nên đưa con tới.”

Anh Hùng chết .

Tôi thì… bật cười nhạt.
– “Ra là ‘ăn hải sản mỗi tuần’ còn có cả… phần này nữa.”
Ôn bé nhìn anh Hùng, gọi nhẹ:
– “B…”
Cả nhà im phắc .
Tôi kéo ngồi xuống, rất bình tĩnh:
– “Mười mấy năm nay, tôi ăn dè từng bữa, thư giãn từng đồng.
Anh lấy tiền đó nuôi hai mẹ con họ, đúng không?”
Anh Chê bắp:
– “Anh… anh định nghĩa từ nói…”
Tôi chỉ viết nội dung sôi động:
– “Cua 3 triệu anh xót.
Nhưng mỗi tuần anh dẫn cô ta đi ăn hải sản thì không xót.”
Người phụ nữ đứng đầu, nước mắt rơi:
– “Em không biết anh còn vợ…”
Tôi quay sang cô ta:
– “Cô không biết, nhưng giờ cô biết rồi.”
Tối hôm đó:
– Tôi không ăn cua
– Tôi trả đơn ly hôn
– Tôi giữ lại toàn bộ bằng chứng chỉ chi tiêu 10 năm của anh
Con cua hoàng đế tôi chào cho hàng xóm.
Còn anh Hùng, người từng điều tra từng cơn tôi đi chợ ,
cuối cùng phải bán mảnh đất duy nhất để lo cho hai gia đình .
Người làng sau này nói với nhau:
“Tiết tiết kiệm với vợ, nhưng hoang phí cho bồ — kiểu đàn ông đó, sớm sau cũng trắng tay.”