Nghe tin vợ cũ tái hôn với anh bảo vệ cũ của công ty mình, tôi cười đến suýt t/ắc th/ở rồi đưa vợ là con gái giám đốc đến đám cưới để ‘lên mặt’, nào ngờ đến nơi, biết thân phận thật của chú rể mà tôi ch/ế/t lặng b/àng h/oàng

Tôi nghe tin vợ cũ sắp tái hôn vào một buổi chiều rất bình thường.
Tin nhắn đến từ một đồng nghiệp cũ, người vẫn hay buôn chuyện văn phòng mỗi khi rảnh rỗi:
“Anh biết chưa? Con Lan – vợ cũ anh – sắp cưới. Nghe đâu lấy thằng bảo vệ ngày xưa ở công ty mình đấy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài giây. Rồi tôi bật cười.
Cười lớn đến mức cô thư ký ngoài phòng còn liếc vào, tưởng tôi vừa nghe được tin gì vui lắm. Tôi cười đến cay sống mũi, cười đến tức ngực, cười đến mức suýt sặc nước.
Lan – vợ cũ tôi – người từng khóc lóc đòi ly hôn vì “không chịu nổi áp lực”, vì “anh quá thực dụng, quá coi trọng tiền bạc”, cuối cùng lại đi lấy… một anh bảo vệ.
Một anh bảo vệ.
Tôi từng là trưởng phòng kinh doanh của công ty. Còn anh ta, ngày đó chỉ đứng ở cổng, mặc đồng phục xanh, gật đầu chào mỗi sáng. Có lần tôi còn quát anh ta vì để xe khách chắn lối vào.
Đời đúng là biết đùa.
Tôi lập tức quay sang nhìn vợ tôi bây giờ – Hà.
Hà là con gái giám đốc công ty tôi. Xinh đẹp, học thạc sĩ nước ngoài, nói chuyện nhẹ nhàng nhưng ánh mắt luôn mang một sự tự tin của người sinh ra đã đứng trên cao. Tôi cưới Hà sau khi ly hôn Lan chưa đầy một năm. Ai cũng bảo tôi “số hưởng”, “đổi đời”.
Tôi cũng nghĩ vậy.
“Hà này,” tôi nói, cố giữ giọng thản nhiên nhưng không giấu nổi sự hả hê, “cuối tuần này em có rảnh không?”
“Có chuyện gì không anh?” – Hà hỏi.
“Vợ cũ anh cưới chồng.”
Hà nhướn mày.
“À, em nghe loáng thoáng rồi. Hình như lấy bảo vệ đúng không?”
Tôi gật đầu, cười khẩy.
“Anh định đi.”
Hà nhìn tôi, im lặng vài giây.
“Anh đi làm gì?”
Tôi nghiêng người lại gần, hạ giọng:
“Đi cho người ta biết… bỏ anh là sai.”
Hà không cười. Nhưng cô cũng không từ chối.
Đám cưới tổ chức ở một trung tâm tiệc cưới khá lớn, không phải hạng sang bậc nhất, nhưng cũng không hề rẻ. Điều đó khiến tôi hơi bất ngờ. Tôi đã tưởng Lan sẽ làm một bữa tiệc đơn giản, đúng kiểu “liệu cơm gắp mắm”.
Ngay từ khi xe vừa dừng trước khách sạn, tôi đã khựng lại.
Không phải vì xúc động.
Mà vì… bất ngờ.
Khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới không phải dạng trung tâm tiệc cưới bình dân như tôi tưởng. Đó là một khách sạn năm sao nằm ngay trung tâm thành phố – nơi trước giờ tôi chỉ đến dự tiệc của đối tác lớn hoặc các sự kiện cấp tập đoàn.
Cửa kính cao chạm trần. Thảm đỏ trải dài từ sảnh vào tận phòng tiệc. Hai bên lối đi là hoa tươi – không phải mấy loại hoa trang trí rẻ tiền – mà là hoa nhập khẩu, phối toàn tông trắng – kem – vàng nhạt, cắm dày đến mức nhìn thôi cũng đủ biết giá không hề rẻ.
Hà bước xuống xe trước tôi, khẽ siết tay tôi lại.
“Anh chắc là… đúng chỗ không?” – cô hỏi nhỏ.
Tôi cũng đang tự hỏi điều đó.
Bảng điện tử lớn trước sảnh hiện dòng chữ chạy ánh vàng:
“LỄ THÀNH HÔN – NGUYỄN MINH KHÔI & TRẦN THU LAN”
Tên Lan hiện lên rõ ràng, nổi bật, không hề né tránh hay khiêm tốn.
Bên trong sảnh, khách mời ăn mặc chỉnh tề. Đàn ông vest may đo, đồng hồ sáng loáng nơi cổ tay. Phụ nữ váy dạ hội, tóc tai chỉn chu, trang sức tinh tế chứ không phô trương. Đây không phải kiểu tiệc cưới khoe mẽ, mà là đẳng cấp của những người không cần chứng minh mình giàu.
Tôi bắt đầu thấy có gì đó… sai sai.
Lan từng nói với tôi rằng cô không thích phô trương. Cô từng chấp nhận một đám cưới đơn giản khi cưới tôi. Vậy mà bây giờ…
Phòng tiệc mở ra khiến tôi sững người.
Trần cao, đèn chùm pha lê khổng lồ, ánh sáng vàng dịu hắt xuống từng bàn tiệc phủ khăn trắng tinh. Sân khấu được dựng sâu, phía sau là phông hoa tươi khổng lồ, kết hoàn toàn bằng hoa thật – không phải hoa lụa. Tôi nhận ra vài loại hoa cực đắt, thường chỉ thấy trong tiệc của giới thượng lưu.
Âm nhạc không ồn ào. Là tiếng violin và piano chơi live, nhẹ nhàng nhưng sang trọng.

Tôi liếc nhanh qua các bàn khách mời.
Và tim tôi… bắt đầu đập chậm lại.
Ở góc trái là vài gương mặt quen. Rất quen.
Một phó tổng giám đốc tập đoàn đối tác mà tôi từng phải chờ cả tháng mới xin được lịch gặp. Một giám đốc ngân hàng lớn – người mà bố vợ tôi mỗi lần nhắc đến đều gọi bằng “anh” với thái độ kính trọng. Xa hơn nữa, tôi còn thấy vài gương mặt chỉ xuất hiện trong những buổi họp cấp cực cao, nơi tôi chưa bao giờ có tư cách ngồi vào.
Hà cũng nhận ra.
Tôi thấy tay cô khẽ run.
“Anh…” – cô thì thầm – “mấy người này… sao lại ở đây?”
Tôi không trả lời được.
Lan xuất hiện từ phía sau cánh gà, cùng phù dâu. Váy cưới của cô không quá cầu kỳ nhưng rõ ràng là hàng thiết kế riêng. Đường cắt tinh tế, ôm vừa đủ, không phô trương nhưng tôn dáng đến mức khiến cả sảnh tiệc chậm lại vài nhịp.
Cô bước đi chậm rãi, lưng thẳng, gương mặt bình thản.
Không còn là Lan của những ngày sống cạnh tôi – luôn dè dặt, luôn phải nhìn sắc mặt người khác.
Cô đứng đó, như thể đã quen với không gian này từ rất lâu rồi.
Rồi MC mời chú rể xuất hiện.
Khoảnh khắc người đàn ông ấy bước ra, tôi biết… mọi tính toán của tôi sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta không phải “anh bảo vệ” trong trí nhớ của tôi.
Không phải dáng vẻ cúi đầu, không phải ánh mắt lặng lẽ ngày xưa.
Người đàn ông đứng trên sân khấu là một người có khí chất của người quen ra quyết định. Từng bước đi vững vàng. Từng cử chỉ vừa đủ. Không cần tỏ ra hơn người, nhưng ai nhìn cũng hiểu: đây là người đứng trên đỉnh chuỗi quyền lực.
Khi MC giới thiệu thân thế chú rể, cả căn phòng im phăng phắc.
Và tôi thì…
chết lặng.
Không phải vì ghen.
Không phải vì tức.
Mà vì tôi nhận ra, ngay từ khi bước chân vào đây, tôi đã là kẻ thấp nhất trong căn phòng này.
Người tôi từng coi thường.
Người tôi từng quát nạt.
Người tôi đưa vợ mới đến để “lên mặt”.
Hóa ra… là người mà sang năm sẽ trở thành sếp của cả tôi và bố vợ tôi.
Lan bước lên sân khấu, đứng cạnh chú rể. Ánh đèn chiếu xuống. Họ đứng cạnh nhau, không phô trương, không khoa trương, nhưng toát ra một thứ khí chất mà tôi chưa từng có.
Tôi nhớ lại.
Ngày xưa, anh ta đúng là bảo vệ.
Nhưng là bảo vệ… trong thời gian thực tập nội bộ. Một chương trình đào tạo mà chỉ con cháu cấp cao mới được tham gia, để “hiểu công ty từ gốc”.
Còn tôi, khi đó, đã coi anh ta không bằng một nhân viên chính thức.
Buổi tiệc diễn ra mà tôi không nhớ nổi mình đã ăn gì, uống gì. Tôi chỉ nhớ cảm giác cổ họng khô rát, tim đập nặng nề.
Cuối buổi, chú rể đi xuống, chủ động tiến về phía tôi.
“Anh còn nhớ tôi không?” – anh ta hỏi, giọng bình tĩnh.
Tôi gật đầu máy móc.
“Ngày đó, anh từng nói với tôi,” anh ta mỉm cười nhẹ, “rằng người không biết vị trí của mình thì sớm muộn cũng bị đào thải.”
Tôi không nói được gì.
Anh ta quay sang Hà, gật đầu lịch sự:
“Chào chị.”
Rồi quay lại tôi:
“Sang năm, mong được anh hỗ trợ công việc.”
Hỗ trợ.
Tôi biết, từ khoảnh khắc đó, tôi không còn ở thế “trên” nữa.
Khi ra về, Hà không nói một lời nào.
Còn tôi, lần đầu tiên trong đời, hiểu ra một điều:
Có những người không cần lên tiếng để chứng minh họ hơn bạn.
Chỉ cần họ đứng đúng chỗ, cả thế giới sẽ tự động cúi đầu.