Cuối cùng thì cũng bỏ được cô vợ nghèo rớt mùng tơi để đường đường chính chính cưới con gái giám đốc làm vợ, đời tôi coi như lên hương từ đây, ai ch/ửi “ch/ó chui gầm chạn” cũng được. Miễn có tiền! Đêm tân h/ôn tôi đang háo hức “vào cuộc” với vợ mới, khi cô ấy vén váy lên, tôi bật ngửa lao ngay ra ngoài…

Cuối cùng thì cũng bỏ được cô vợ nghèo rớt mùng tơi để đường đường chính chính cưới con gái giám đốc làm vợ, đời tôi coi như lên hương từ đây, ai ch;ửi “chó chui gầm chạn” cũng được. Miễn có tiền! Đêm tân hôn tôi đang háo hức “vào cuộc” với vợ mới, khi cô ấy vén váy lên, tôi bật ngửa lao ngay ra ngoài…

Tôi và vợ cũ quen nhau từ những năm đại học. Khi ấy, chúng tôi chỉ là hai đứa bạn cùng nhóm học, hay ngồi lại thư viện đến tối muộn, chia nhau ổ bánh mì rẻ tiền và mơ mộng về một tương lai đủ đầy. Tình bạn lớn dần thành tình yêu lúc nào không hay. Ra trường, chúng tôi kết hôn, dọn về một căn nhà trọ nhỏ, bắt đầu cuộc sống vợ chồng bằng hai bàn tay trắng và mức lương chỉ vừa đủ ăn.

Rồi nghe bạn rủ rê đầu tư chứng khoán, tôi âm thầm lao vào, giấu vợ vì sợ cô ấy lo lắng. Kết quả là tôi thua trắng. Ngày mang khoản nợ đầu tiên về nhà, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một trận cãi vã, nhưng vợ chỉ ngồi im, nước mắt rơi lã chã.
– Thôi, còn người là còn của. Mình cùng nhau làm ăn, cố gắng trả dần là được. Số tiền đã mất coi như mua một bài học đi.

Câu nói đó khiến tôi vừa biết ơn, vừa thấy bản thân bất lực. Thế nhưng, chính sự bao dung ấy lại khiến tôi càng không cam tâm. Tôi muốn gỡ gạc, muốn chứng minh rằng mình không phải kẻ thất bại. Tôi lén vay nặng lãi, tiếp tục lao vào chứng khoán. Lần này có lời, tôi mừng rỡ, tham lam, đầu tư tiếp… rồi lại mất tất cả. Sau vài lần như vậy, số nợ chồng chất lên tới cả tỷ đồng.

Vợ tôi ngày càng gầy, da sạm đi vì thiếu ngủ. Tôi thì chán nản, thấy cuộc đời chỉ toàn là trả nợ và trả nợ. “Chuyện vợ chồng” thưa dần, những cuộc trò chuyện cũng chỉ xoay quanh tiền bạc, con cái. Khoảng cách giữa hai đứa lớn lên từng ngày mà không ai đủ sức kéo lại.

Ngày nào tôi cũng nghe vợ quát con, than thở chuyện chi tiêu. Những bữa cơm đơn điệu, mặn chát. Giọng nói oang oang vì mệt mỏi. Tôi bắt đầu cáu gắt, soi mói từng khuyết điểm nhỏ của vợ, quên mất rằng chính tôi mới là người đẩy gia đình đến cảnh này. Nhìn căn nhà trọ chật chội, bề bộn, tôi chỉ ước có thể trốn chạy.

Rồi trong một buổi tân gia nhà giám đốc, tôi gặp Ngọc, con gái ông. Tôi không có ý định gì, nhưng cô ấy lại chủ động làm quen, theo đuổi tôi quyết liệt. Từ lúc được con gái sếp để ý, công việc của tôi thuận lợi hẳn. Tôi được điều sang bộ phận nhàn hơn, có tương lai hơn, quen thêm nhiều mối quan hệ tốt.

Có tiền, tôi càng lạnh nhạt với vợ. Khi chuyện ngoại tình bị phát hiện, vợ tôi không làm ầm lên mà chỉ lặng lẽ nói:

– Em mệt rồi, mình dừng lại đi.

Tôi không níu kéo. Chúng tôi ly hôn, tôi giao con cho vợ nuôi. Một tháng sau, tôi tái hôn với Ngọc. Bố vợ mới cho tiền mua nhà, tôi hân hoan vì cuối cùng cũng có nhà ở thành phố, điều mà tôi từng mơ suốt bao năm.

Nhưng ngay đêm tân hôn, tôi đã chết lặng.
…Đêm tân hôn, căn phòng ngủ ngập ánh đèn vàng ấm. Ngọc mỉm cười, đưa tay cởi từng chiếc khuy áo sơ mi của tôi, ánh mắt đầy tự tin của một người sinh ra đã quen với việc được chiều chuộng.
Tôi nuốt khan. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:
“Đời mình sang trang rồi.”

Ngọc quay lưng lại, chậm rãi vén váy cưới lên.
Và đúng khoảnh khắc đó — tôi bật ngửa.
Ngay trên bắp đùi trắng muốt của cô ta là một vết sẹo dài, ngoằn ngoèo, chạy từ hông xuống gần đầu gối. Không phải sẹo mổ bình thường. Nó là loại sẹo tôi từng thấy rất nhiều trong những năm đưa con đi viện cùng vợ cũ.
Sẹo do tai nạn bạo lực gia đình nghiêm trọng.
Tim tôi đập loạn xạ. Một ký ức bị tôi chôn chặt bỗng bật tung ra:
ba năm trước, trong một lần trực đêm ở khoa cấp cứu, tôi từng chứng kiến một cô gái trẻ được đưa vào trong tình trạng gãy xương đùi, mất máu nặng. Cô ấy khóc nức nở, vừa khâu vừa van xin bác sĩ:
“Đừng báo công an… em xin… chồng em là người có địa vị…”
Tôi nhận ra ánh mắt đó.
Không thể nhầm được.
Tôi lao thẳng ra ngoài nhà vệ sinh, nôn khan liên tục. Ngọc gõ cửa, giọng mất kiên nhẫn:
“Anh làm sao thế? Có mỗi cái sẹo mà cũng sốc à?”
Tôi không trả lời.
Sáng hôm sau, trong bữa cơm gia đình, bố vợ tôi cười hiền, đặt tay lên vai tôi:
“Con rể à, từ giờ con chỉ cần lo làm ăn. Chuyện trong nhà… Ngọc hơi nóng tính, nhưng phụ nữ nhà này quen được dạy dỗ rồi.”
Ông nói nhẹ như gió thoảng.
Nhưng tôi nghe rõ từng chữ:
“Được dạy dỗ.”
Ba tháng sau khi cưới, tôi bắt đầu hiểu cái giá của đồng tiền mình nhận được.
Ngọc kiểm soát điện thoại tôi.
Kiểm soát tiền lương.
Kiểm soát từng mối quan hệ.
Mỗi khi tôi nhắc đến con trai, Ngọc lạnh lùng:
“Con anh là trách nhiệm của đời trước. Anh đừng mang thứ nghèo hèn đó về đây.”
Một lần tôi về thăm con mà không báo trước, về đến nhà, tôi bị tát thẳng mặt.
“Anh là chồng tôi hay là con chó chạy theo quá khứ vậy?”
Đêm đó, tôi nằm co rúm trên sàn nhà tắm, máu chảy từ khóe miệng. Tôi nhớ đến vợ cũ.
Nhớ những bữa cơm mặn chát nhưng có hơi người.
Nhớ câu nói năm xưa:
“Còn người là còn của.”
Một năm sau, bố vợ bị điều tra vì sai phạm tài chính. Ngọc lập tức quay ngoắt thái độ, đổ hết trách nhiệm lên tôi, bắt tôi đứng tên vay nợ, thế chấp căn nhà.
Tôi chợt nhận ra:
Tôi không phải chồng — tôi là tấm khiên.
Ngày tôi bị triệu tập lên làm việc, điện thoại rung lên.
Là vợ cũ.
Chỉ một tin nhắn ngắn ngủi:
“Con sốt cao. Anh có thể qua nhìn con một chút không?”
Tôi đứng giữa hành lang cơ quan điều tra, tay run lên.
Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi bật khóc.
Không phải vì sợ tù.
Không phải vì mất tiền.
Mà vì tôi hiểu ra một điều quá muộn:
Người phụ nữ từng cùng tôi ăn ổ bánh mì rẻ tiền… mới là người duy nhất sẵn sàng cùng tôi ăn cả những ngày đắng nhất.
Còn người phụ nữ tôi cưới bằng tham vọng… chính là bản án tôi tự ký cho đời mình.
Tiền, đúng là mua được nhà.
Nhưng không mua được lối thoát.