Hàng xóm tôi cãi nhau!
Anh chồng quát: “Cút về nhà mẹ mày đi!”
Chị vợ gào lại: “Mày trả lại tao tuổi 18 tao cút về ngay không cần mày đuổi”
Đùa chứ mình cười tí tung cả lưỡi. Nghe vừa hài mà vừa xót xa.
Ừ đúng rồi! Cận 30, lúc mà đàn ông vào tuổi đẹp nhất hoàn hảo nhất thì đàn bà đã tiêu cạn thanh xuân rồi. Những năm tháng rực rỡ đã vì dốc lòng cho chồng con mà dần trở nên tàn úa.
Cuối cùng thì đổi lại được sự chán nản khi chạm mặt nhau, sự phai nhạt về tình cảm, sự xua đuổi, ruồng bỏ…
Phụ nữ lấy chồng sinh con mới được cảm nhận thế nào là địa ngục trần gian. Tôi chẳng nói điêu tí nào đâu. Mọi đau đớn khổ cực chỉ khi kết hôn rồi mới biết. Còn trẻ còn yêu còn độc thân còn kiêu hãnh sướng bao nhiêu, thì lấy chồng khổ bấy nhiêu, khổ không ngẩng mặt lên được. Và dù mình có hi sinh cố gắng thế nào cũng không đủ. Khi các ông ấy đi làm về ngồi xem tivi, chúng mình vẫn phải trông con, giặt rũ, cho bú, hát ru (vì đưa con cho các ông ý các ông ý thậm chí còn bày ra việc khiến mình khổ thêm mất thời gian thêm). Khi các ông ra ngoài gặp bạn bè chúng mình vẫn không thể rời con ra được vì tiếng nó ti một lần, có muốn xinh đẹp mà ra ngoài cũng không nổi với cái đuôi phiền phức ấy. Các ông ấy tụ tập bạn bè mình cũng chẳng ăn ngon nổi vì con quấy nhè nhè bám mình đòi mình phục vụ. Và còn nhiều nỗi đau lắm, còn rất rất nhiều…
Chúng ta sẽ phải chịu đựng từng thứ một, có thời điểm mấy nỗi đau dồn lại một lúc cơ. Cho đến khi bị đuổi “cút về nhà mẹ mày đi” như gia đình hàng xóm của tôi.
Giá được trả lại thanh xuân chắc chị ấy cút luôn không lời từ biệt đó. Nhưng vì tiếc! Tiếc tình yêu tinh khôi khi mới quen, tiếc thời gian bên nhau đến tận bây giờ. Tiếc những gì mình đã bỏ ra không tính toán dành hết cho họ…