CON NGƯỜI ẤY MÀ, MẤT ĐI RỒI THÌ CHƯA THẤY HỐI HẬN NGAY ĐÂU, CHỈ ĐẾN LÚC BIẾT DAY DỨT THÌ ĐÃ MUỘN!

Em gái tôi hôm nay ra toà ly hôn. 2 bên thuận tình, Không tranh chấp tài sản, không dằng co con cái, mỗi thằng nuôi 1 đứa. Ký xoẹt 1 cái. Mới tuần trước còn chung giường. Bắt đầu từ hôm nay thành người dưng.

Chuyện chẳng có gì, chỉ là em hàng ngày đi làm ,nhưng vẫn ko nề hà việc 1 mình đưa đón 2 con. Rồi hôm đó lúc về lỡ đi xe máy, con út ngủ gật, con chị đằng sau giữ như con mèo tha con chuột cả quãng đường.

Về đến nhà gọi chồng dắt hộ cái xe thì trăm cuộc ko được, leo lên đến tầng 5 thấy anh đang vô tư ngồi chơi game.

Sáng hôm sau, tưởng rằng chồng rút kinh nghiệm vì hôm qua vợ dỗi. Gọi dậy đưa con đi học cùng thì chồng đêm qua chơi điện tử 6h sáng mới ngủ, ngái ngủ bảo tự gọi taxi mà đi. Ok fine ly hôn ko bao giờ cần gặp lại.

Thật ra nghe cái lý do thì ai cũng nói thật vớ vẩn nhưng tôi hiểu rằng ngày hôm đó chồng em đã thêm 1 giọt nước để tràn cái ly rồi.

Thế đấy !!! Sự thất vọng của phụ nữ nó như là tiền lẻ í, nhỏ nhặt và ko đáng quan tâm. Nhưng rồi đến 1 ngày cô ấy gom đủ thì sẽ đủ tiền để mua 1 tấm vé không có khứ hồi. Mãi mãi rời xa bạn.

Chồng em với em giỏi đến đâu tôi chẳng biết, nhưng với tôi thì thấy anh ta thất bại rồi. Thất bại vì khiến em từ người đàn bà: công dung, ngôn hạnh, trọng nghĩa, trọng tình 1 năm kiếm vài tỉ vẫn ko nề hà chiều chồng con.

Rồi đột nhiên 1 ngày nó cảm thấy : CÓ TIỀN THÔI LÀ ĐƯỢC RỒI.

[st]