Cái gì không thuộc về mình tốt nhất đừng có rập rình. Người đã có gia đình rồi, dù tốt đẹp bao nhiêu cũng là của người khác.

Sau này, đưa dâu rước rể về tận trong nhà thì mới để người ta gọi là “vợ”. Gia đình chính thức gả mình đi thì hẳn kêu họ tiếng “chồng”.
Quen nhau dăm ba hôm, vài ba tháng chưa chắc dài lâu. Thế nên làm gì cùng nhau, ăn nằm, đi đứng ở đâu, chẳng cần phải khai báo cho cả thế giới rõ.
Đi chơi nhau vài lần, không cần hét cho cả thiên hạ biết. Ngọt ngào nhau vài chữ, đâu nhất thiết phải kể cho cả thiên hạ nghe. Nấu nhau ăn vài bữa, đừng đưa cho cả thiên hạ thấy.
Mình hạnh phúc, chẳng ai chia sẻ được chút nào. Còn lỡ mai này chia tay, cả thế giới quay sang cười ngay vào mặt.


Chuyện tình yêu tốt nhất cứ bình dị và giản đơn. Lâu lâu đăng một hai tấm ảnh yêu nhau để đối phương khỏi nghĩ ngợi, ghen hờn. Vậy là đủ.
Ảnh cưới treo cao trên nóc tủ, có khi ly hôn còn đem vứt ra ngõ đường. Thế nên không phải cứ vài ba hôm quật nhau trên giường, lại lên mạng khoe mẽ yêu đương, thắm thiết. Để khi cãi vã hay chia tay, đỡ công xoá nhiều, khỏi phải tiếc.
Có những thứ bình lặng mà bền lâu.
Có những người tỏ vẻ mình yêu nhau đậm sâu, lại chia tay hơi sớm