Người ở bên cạnh không bỏ rơi mình lúc sa cơ, bệnh hoạn lại chính là vợ.

Giờ bệnh nặng nằm đây được vợ tận tình chăm sóc mà tôi thấy ngượng quá. Trước kia tôi đã đối xử chẳng ra gì với cô ấy nhưng giờ người ở bên cạnh không bỏ rơi mình lúc sa cơ, bệnh hoạn lại chính là vợ.

Trước kia tôi với vợ từng yêu nhau 2 năm mới cưới. Cô ấy xinh xắn, cao ráo, tính cách rất dịu dàng, hiền lành. Vậy nhưng sinh xong hai đứa con vợ tôi khác hẳn. Người cứ gầy tong teo, bận rộn chăm con cái thêm công việc ở cơ quan suốt ngày nên nhìn vợ nhếc nhác hơn.

Mỗi buổi tối hai đứa con nằm choán hết cả giường, vậy nên tôi ôm chăn gối sang phòng bên ngủ riêng. Từ đó vợ chồng tôi ít gần gũi hẳn, có cũng chỉ qua quýt cho xong. Tôi thì nhu cầu khá cao, còn vợ đẻ xong hai đứa thậm chí còn trốn tránh gần gũi chồng. Mình không gạ gẫm sang phòng thì cả tháng có khi chẳng động vào nhau.

Thế rồi tôi có nhân tình ở bên ngoài. Em ấy xinh đẹp, trẻ trung lại biết cách chiều chuộng mình, chúng tôi hợp nhau về nhiều khoản, say nhau như điếu đổ, có lúc tôi quên bẵng mình đã có vợ con ở nhà.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Pantip.com

Cho đến lúc vợ tôi phát hiện ra mọi chuyện, cô ấy không hề đánh ghen mà chỉ khóc.

“Em biết để anh ra ngoài có người này người kia một phần cũng là lỗi do mình. Giờ em tha thứ hết, nhưng anh phải chia tay với cô ta cấm không được dây dưa gì nữa”.

Tôi cũng hứa cho yên cửa yên nhà. Thế nhưng sau đó tôi với nhân tình vẫn hẹn hò nhau cho đến lúc cô ấy mang thai đến nhà làm ầm ĩ lên. Lúc đó tôi chọn theo bồ và quyết định ly hôn vợ.

Trong thời gian tôi với vợ chuẩn bị làm thủ tục ra toà thì cô bồ bị lưu thai không giữ được. Mấy tháng sau tôi phát hiện ra ngoài mình thì cô ta còn cặp thêm hai người nữa. Lúc biết bị lừa tôi mới ngã ngửa. Căn chung cư trước mua cũng đứng tên bồ nên khi ả bán lúc nào tôi chẳng biết.

Cùng lúc đó tôi phát hiện ra mình bị suy thận, sức khoẻ yếu không đi làm được. Công việc cũng bị trì trệ, các dự án đành phải bỏ ngang hoặc chuyển sang cho người khác, cô bồ cũng bỏ theo nhân tình. Tôi đành phải xách đồ ra ở trọ, nghĩ mà thấy cay đắng vô cùng.

Tôi chạy thận được hơn năm mà sức khỏe vẫn không khá hơn bao nhiêu, tiền bạc vay chỗ nọ, đập chỗ kia, giờ chẳng dám hỏi ai nữa. Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất thì chính vợ lại giúp đỡ. Cô ấy chuyển sang tài khoản của tôi 20 triệu với lời nhắn:

“Em biết anh đang khó khăn, cứ cầm tiền đó mà lo chữa bệnh, hết em đưa thêm”.

Vợ chồng chưa chính thức ra toà nhưng lâu nay tôi muối mặt, xấu hổ không dám về nên ít gặp nhau. Hôm trước vợ đến viện thăm, cô ấy mua cháo, hoa quả xách nặng tay.

“Từ giờ em sẽ chăm sóc anh, cứ an tâm mà chữa bệnh nhé”.

“Em làm vậy anh thấy xấu hổ lắm”.

“Dù có phải bán nhà em cũng cố chữa bệnh cho anh”.

Nghe vợ nói vậy tôi vừa cảm động vừa thấy áy náy vô cùng. Trước tôi đã phản bội cô ấy 2 lần, vậy mà giờ gặp lúc bệnh hoạn vợ vẫn ở bên cạnh chăm sóc tận tình. Càng nghĩ tôi càng thấy xấu hổ, bệnh tình có chữa cũng chỉ cầm cự thôi chứ không khỏi được, không biết từ giờ đến cuối đời tôi có cơ hội bù đắp lại những gì mình đã gây ra cho vợ không.