Thời con gái, tôi cũng sống tự do lắm, ăn ngủ theo cảm hứng. Nhưng từ ngày lấy Hải, gia đình anh quá nề nếp căn cơ nên tôi buộc phải uốn mình theo, ra sức học hỏi để hoàn thiện bản thân. Từ việc bếp núc tới nhà cửa, đối nội đối ngoại luôn chỉn chu không bao giờ phải để một ai trong nhà chồng lên tiếng nhắc nhở.
Bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi công sức tôi mới có thể hoàn hảo được trong mắt chồng. Ban đầu mỗi lần nghe mẹ chồng nức nở khen dâu ngoan nết với hàng xóm, họ mạc tôi sung sướng lắm. Có thêm động lực, những ngày sau tôi càng gồng mình. Nhà có giỗ lễ, mình tôi thức khuya dậy sớm lo cỗ bàn, sáng ra mọi người chỉ việc tới ngồi vào mâm. Ăn xong, tôi rửa bát và đương nhiên chồng tôi lại được phen nở mũi khi chị em, cô dì nức nở bảo:
“Thằng Hải khéo chọn vợ, đã đẹp còn đảm. Nấu món gì cũng vừa miệng”.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com
Nhưng lâu dần tôi lại cảm thấy dường như mình đang bị những lời khen kia vắt cho kiệt sức. Chồng tôi cũng mặc định cho vợ nhiệm vụ phải “tỏa sáng” ở mọi ngóc ngách trong căn nhà, ở bất cứ nơi nào tôi cũng phải làm cho anh hãnh diện. Anh đâu biết vợ mình có là siêu nhân thì cũng cần có lúc phải nghỉ ngơi lấy sức. Đằng này anh chỉ biết đòi hỏi, yêu cầu còn tôi chỉ được quyền tuân lệnh.
Quanh năm suốt tháng tôi gồng mình như một người máy chạy bằng cơm. Lúc nào khô dầu thì nằm đắp chăn nghỉ 1 lúc, tới bữa lại bật dậy vào bếp. Vì chồng coi tôi như cái máy nên vợ ốm anh cũng chẳng hỏi han. Hôm nào mệt quá, than thở thì anh chẹp miệng buông câu:
“Tại thời tiết ấy mà… nằm nghỉ tí đi rồi dậy là cho anh mấy cái áo. Mai anh còn đi làm”.
Tủi thân rơi nước mắt nhưng tôi vẫn phải gượng người làm vợ hiền. Qua nhiều ngày tháng tôi thấy mình mệt nhoài, không còn đủ sức đeo bám cái danh vợ đảm của anh nữa.
Tuần trước, sau 3 ngày sốt nằm 1 mình trong góc phòng, chồng không ngó ngàng. 5h chiều tôi dắt xe đi đón con rồi chở thẳng con bé ra quán gọi 2 bát phở ngồi thư thả vừa ăn vừa kể chuyện. Tự nhiên nhìn cuộc sống chậm lại, tôi thấy lòng cũng nhẹ nhàng mới lạ.
Tối muộn chồng tôi về nhìn nhà tắt điện tối om, bếp núc lạnh tanh không mùi thức ăn nghi ngút như mọi ngày, anh trợn mắt hỏi:
“Em làm gì mà giờ này chưa cơm nước?”.
Anh mắng vợ thậm tệ. Em cũng nhẹ nhàng giải thích:
“Em mệt mỏi khi phải làm vợ đảm của anh rồi. Em là người phàm, trong người tồn tại cả 2 cái hay và dở, có ngày yếu ngày khỏe. Nay em mệt không nấu được cơm, thích ăn anh tự vào bếp”.
Tôi vừa nói hết câu chồng liền trợn mắt quát ầm:
“Cô hỗn láo quá rồi. Giờ còn dám sai chồng vào bếp. Loại vợ như cô, tôi đuổi thẳng cổ”.
Nói xong anh ấy hùng hổ lao vào phòng ném hết quần áo của vợ ra cổng, đuổi tôi khỏi nhà. Như mọi khi tôi sẽ òa khóc xuống nước nhận sai để vợ chồng hòa giải nhưng lần này tôi không để bản thân rơi 1 giọt nước mắt, chỉ lẳng lặng bế con xách đồ bắt xe đi và tuyên bố thẳng với chồng:
“Anh khỏi đuổi, tôi với anh sẽ ly hôn”.
Vậy là tôi hiên ngang lên xe về nhà đẻ.