Vợ cũ nói chuyện ương ngang tôi chẳng thèm chấp. Chỉ bực là giờ làm kiểu gì 2 con tôi vẫn không chịu nhận bố, chúng nhất quyết đòi ở với mẹ. Càng nghĩ tôi càng thấy mình dại quá.
Tôi kết hôn năm 23 tuổi. Chắc lại cưới sớm chưa nếm mùi đời nên cuộc sống hôn nhân giữa tôi với vợ cũ cứ ngày một nhàm chán. Vợ tôi quê một cục, lúc nào cũng loanh quanh cơm nước giặt giũ. Sau khi sinh nở 2 lần thì cô ấy như biến thành 1 người hoàn toàn khác, xập xệ lôi thôiỉ nhìn thôi đã ngán.
Nhiều lần tôi góp ý với vợ:
“Soi gương nhìn lại bản thân mình đi. Cùng là phụ nữ sao người ta xinh đẹp giỏi giang, làm sang mặt chồng. Cô thì ngược lại, đi bên cạnh mà xấu hổ”.
Vợ tôi lại vin lý do:
“Vợ người ta được chồng chăm sóc san sẻ việc nhà mới có thời gian làm đẹp. Anh thì đùn hết cho vợ. Sống với anh, em có khác gì cái máy làm việc đâu mà anh còn đòi hỏi”.
Vợ tôi toàn vin lý do chăm con, bận bịu việc nhà không có thời gian lo cho bản thân. Tôi nghe phát chán bởi phụ nữ có ai lấy chồng mà không phải làm mấy việc ấy. Sao người ta đẹp vẫn đẹp còn cô ấy có dát vàng cũng chẳng sang lên nổi. Bước sang năm thứ 5 tôi cặp bồ.
Người tình của tôi quyến rũ lắm. Ban đầu thì tôi cũng chỉ định cặp cho vui, gọi là đổi gió nhưng càng ở bên người tình lâu tôi càng quấn quýt. Cho tới khi vợ tôi phát hiện làm ầm lên thách thức chồng:
“1 là cô ta, 2 là gia đình này. Anh chỉ được chọn 1”.
Thực tình tôi cũng đã hết cảm xúc với vợ, cộng thêm tính sĩ diện nên tôi quyết định ly hôn. 2 đứa con tôi để hết cho vợ chăm vì người tình thủ thỉ rằng:
“Sau này em sẽ sinh cho anh vài đứa”.
Vậy là tôi đùn hết con cho vợ nuôi để rảnh thân cưới bồ. Mải vun đắp cho tổ ấm mới, tôi chẳng bận tâm tới cuộc sống của 2 đứa con riêng bên vợ cũ thế nào. Trớ trêu thay vợ mới của tôi mãi chẳng đẻ, tôi chờ hết năm này sang năm khác, làm mọi cách cô ấy vẫn không mang bầu. Đưa đi khám, tôi ngã ngửa do trước cô ấy nạo hút quá nhiều nên không thể mang thai.
Nhà vợ mới của tôi giàu, bỏ thì tiếc vì tôi được bố mẹ vợ cho nhà cho xe. Nếu giờ vì chuyện con cái mà tôi ly hôn thì sẽ mất hết. Nhưng nghĩ tới cảnh sống cô đơn tôi lại nản nên quyết định liên lạc với vợ cũ giành lại quyền nuôi 1 đứa.
Mới đầu vợ cũ tôi không chịu, tôi phải thuyết phục đủ kiểu:
“Cô không có kinh tế, nuôi cả 2 đứa thì con sẽ rất thiệt thòi, không được hưởng cuộc sống tốt. Để chúng thua bạn kém bè như thế cô cũng đành lòng sao? Để tôi nuôi 1 đứa, cô tập trung nuôi 1 đứa là vẹn cả đôi đường”.
Nói mãi vợ cũ tôi cũng chấp nhận cho tôi đón con. Ai ngờ lúc tôi tới gặp thì cả 2 đứa không chịu nhận bố. Thậm chí chúng còn gọi tôi là bác. Bực mình quá tôi trách vợ:
“Cô dạy con kiểu gì mà tới bố không nhận ra. Hay chính cô xui các con làm thế để tách bố con tôi”.
Vợ tôi đỏ mặt chỉ thẳng tay.:
“Anh phải xem lại cách ăn ở của mình đi. Chục năm nay anh quan tâm đoái hoài gì tới 2 đứa con, anh không bỏ 1 đồng, không tốn 1 chút sức lực nào thì chuyện nó quên mặt bố hay không nhận bố cũng là lẽ thường”.
Vợ cũ nói chuyện ương ngang tôi chẳng thèm chấp. Chỉ bực là giờ làm kiểu gì 2 con tôi vẫn không chịu nhận bố, chúng nhất quyết đòi ở với mẹ. Càng nghĩ tôi càng thấy mình dại quá.