Đừng giả vờ không thích tiền, nó rất quan trọng đấy.

Vợ chồng tôi có hai đứa con, một trai một gái. Nhà tuy nghèo nhưng chúng tôi chưa bao giờ để các con phải thiếu thốn, nhất là trong chuyện học hành. Con trai tôi học rất giỏi, thường nhận học bổng học sinh nghèo vượt khó. Lúc con thi đậu đại học, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì con đã phấn đấu hết sức mình, đạt được thành tích quá xuất sắc. Lo vì không biết kiếm đâu ra tiền để con học 4 năm đại học ở thành phố nổi tiếng đắt đỏ bậc nhất trong nước. Nhưng con trai động viên tôi, con bảo sẽ tự đi làm thêm kiếm tiền học, tôi đừng quá lo lắng.

Quả nhiên, 4 năm học đó, con vừa học vừa làm, có tháng còn gửi tiền về cho tôi mà vẫn là sinh viên giỏi. Con chưa ra trường nhưng đã có công ty mời về làm việc. Hiện tại, con trai tôi đang làm trong một công ty nước ngoài, lương rất cao, một tháng lương của nó bằng nửa năm làm việc của em gái.

Hồi trước khi có vợ, con trai còn biếu tiền bố mẹ, mỗi tháng vài triệu để chi tiêu. Nhưng 3 năm trước, con lập gia đình rồi mua nhà chung cư, mua xe ô tô… nên không còn tiền cho vợ chồng tôi nữa. Thật ra, tôi cũng không phải tham lam tiền bạc của con trai nhưng mỗi lần thấy con dâu ăn mặc sành điệu, khoe cái túi xách hay đôi giày vài triệu, dùng điện thoại gần 30 triệu, ăn uống sang chảnh ở nhà hàng… tôi cũng thấy chạnh lòng.

Có lần tôi bệnh, gọi điện nhờ con trai đưa đi khám nhưng con lấy lý do bận công việc để từ chối. Sau đó, con gái cho tôi xem tấm ảnh con trai đưa vợ con đi du lịch. Phận làm cha mẹ, nuôi con cả đời vất vả cực khổ, giờ thấy thế thì làm sao không hụt hẫng?

Hồi đầu năm, các con sum họp, tổ chức ăn uống mừng thọ bố tròn 60 tuổi. Tôi liền hỏi các con có thể chung tiền để xây lại căn nhà mới cho bố mẹ không? Căn nhà đang ở đã xuống cấp, hư hỏng nhiều rồi, lại nóng bức, chật chội. Con trai tỏ vẻ không vui. Nó nói chỉ có mấy trăm triệu thôi nhưng đang muốn mua một mảnh đất nên không có tiền xây nhà cho bố mẹ. Con gái bực tức quá, hỏi:
– “Nhà của bố mẹ quan trọng hơn hay mua đất quan trọng hơn? Bố mẹ nuôi anh vất vả, giờ anh tính toán với ông bà. Vợ anh thì ăn mặc đẹp, dùng đồ hiệu; còn bố mẹ cả đời lam lũ, anh có mua cho ông bà được bộ đồ nào mới chưa?”.

Nói qua nói lại một hồi thì anh em nó cãi nhau. Trong lúc giận dữ, con trai tuyên bố sẽ không về quê nữa cho đến khi nào em gái xin lỗi nó. Còn con gái thì tức tối bảo anh trai có vợ rồi quên cha mẹ, chỉ biết đến vợ con, không xứng đáng với sự hi sinh của bố mẹ.

Sau đó, con gái tôi rút hết tiền tiết kiệm và vay thêm ở cơ quan được hơn 1 tỷ để xây nhà cho bố mẹ. Tôi bảo xây nhà vừa đủ ở thôi nhưng con nói một lần xây là một lần khó, cứ xây cho hoàn chỉnh căn nhà, còn tiền bạc thì con lo được.

Tuần sau là tân gia nhà mới, con trai vẫn chưa gọi về nhà lần nào. Vợ chồng tôi có ý muốn gọi điện kêu con trai về dự tân gia, cũng là để chứng minh cho con thấy tấm lòng của con gái. Nhưng con gái không đồng ý, bảo để anh trai tự về, nếu không về thì xem như không có tình nghĩa. Thấy con cái bất hòa, tôi buồn lắm. Nhưng có lẽ tôi không trông chờ gì đứa con trai, tôi làm di chúc để lại nhà cho con gái dù sao cũng nhà con gái xây.

ST