ĐÀN BÀ LẤY CHỒNG AI RỒI CŨNG KHÓC…

ĐÀN BÀ LẤY CHỒNG AI RỒI CŨNG KHÓC…
Rồi cuộc đời sẽ dành đủ nước mắt mà chia cho tất cả đàn bà. Trong những năm tháng làm vợ, làm mẹ, làm dâu chúng ta sẽ nhỏ những giọt nước mắt vì thương cho chính cuộc đời mình …
Mỗi khi đi đám cưới, thấy cô dâu lộng lẫy sánh đôi bên chú rể tình tứ dắt nhau bước vào lễ đường ai cũng xúc động. Ngày vui nhưng cũng mở ra cho người đàn bà một chương mới của cuộc đời.
Bước vào hôn nhân ai cũng từng có những thời kì giống nhau: Ngập tràn hạnh phúc, mệt mỏi trách nhiệm, tủi thân vì những vô tâm, đau đớn vì phản bội. Và đàn bà chúng ta, khi lấy chồng ai rồi cũng khóc….
Có ai còn nhớ cảm giác khi mới đặt chân vào nhà chồng? Cái gì cũng bỡ ngỡ, cũng xa lạ. Gọi cha, gọi mẹ của người khác là cha mẹ mình. Đêm nằm bên chồng, cảm giác hạnh phúc chưa cảm nhận hết đã nghe chới với trong lòng.
Lấy chồng gần còn đỡ, lấy chồng xa lại trào nước mắt nhớ thương cha mẹ và lòng đầy băn khoăn khi nghĩ tới một tương lai hãy còn rất dài phía trước
Rồi làm vợ, làm dâu đàn bà phải chiều lòng tất cả mọi người. Đôi khi phải mang một cái mặt nạ cười nói vui vẻ cho yên cửa, yên nhà. Gặp người chồng thương vợ cũng an ủi, lỡ gặp người chồng vô tâm người đàn bà đêm đêm lại khóc ướt gối. Biết tâm sự với ai cảnh làm dâu, làm chị, làm em trong nhà chồng? Bao điều nhỏ nhặt cộng lại cũng đủ làm người đàn bà cảm thấy bất an.
Rồi đàn bà, những giọt nước mắt rơi khi những cơn đau quặn mình trở dạ sinh con. Nỗi đau thấu trời mà mỗi lần nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Ôm con vào lòng, người đàn khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi của hạnh phúc.
Rồi sau cái lần đau đớn vượt cạn ấy, đàn bà yếu đuối như con cua mới lột vỏ thức trắng hằng đêm trông con. Con khóc, con quấy, con bệnh mẹ lo xanh mắt. Còn chồng vô tâm yên bình trong giấc ngủ mà không hề biết vợ mình mệt mỏi ra sao. Thương con, đàn bà lại quẹt ngang những dòng nước mắt chỉ khóc một mình mà ôm con.
Lấy chồng, biết nhiêu bao lần cơm không lành canh không ngọt. Rồi cuộc mưu sinh với gánh nặng cơm áo gạo tiền, con cái trên vai. Thêm vào đó là sự vô tâm hờ hững lẫn lạnh nhạt của chồng. Khiến đàn bà nào cũng phải rơi nước mắt!
Mười người đàn bà lấy chồng, hết chín người tiếc rẻ thời thanh xuân. Hồi ấy sao mà cuộc sống giản đơn, vui vẻ và dễ sống biết chừng nào. Không ít người, lấy chồng sau 2 năm, 5 năm bất giác tự hỏi: Lấy chồng để làm cái gì trong khi đau khổ nhiều hơn hạnh phúc?