Nhiều lúc em muốn nói với chồng:
“Hoặc là chúng ta cùng giải quyết vấn đề. Hoặc là kết thúc và rời đi khỏi vấn đề. Chứ đừng sống mãi trong cùng một vấn đề lặp đi lặp lại. Cũng đừng tránh né để vấn đề cứ mãi tiếp diễn…”
Vì em quá mệt mỏi để có thể duy trì cuộc hôn nhân lạnh nhạt hiện tại nếu chỉ vì con.
Nếu biết kết hôn để rồi lạnh nhạt và tổn thương như hiện tại thì chẳng ai kết hôn làm gì. Hôn nhân với em chẳng khác gì viên đạt bọc đường, mới đầu ngọt ngào về sau thì đau thương. Lúc yêu nhau càng đẹp, càng hứa hẹn với nhau nhiều thì bước vào hôn nhân càng thất vọng.
Cuộc hôn nhân của em hiện tại “Không nói chuyện, không cãi vã, không gian dối, không ly hôn, nhưng cũng không hề có hạnh phúc”. Kết hôn một thời gian, vợ chồng ít trò chuyện dần, những câu chuyện không hồi kết lúc mới yêu dần được thay thế bằng những câu trả lời “ậm ừ” nhạt nhẽo. Một người nói, người còn lại thì không để tâm. Thậm chí có những ngày vợ chồng chỉ nói với nhau vài câu mỗi ngày, có khi ít hơn. Đêm ngủ thì quay lưng với nhau, vợ ngủ trước chồng ngủ sau, chồng dậy trước vợ dậy sau. Mối quan hệ vợ chồng cũng chỉ như “hai người xa lạ nằm chung giường” sống với nhau cũng chỉ vì con cái.
Có lúc em cũng muốn chấm dứt tình cảnh này, chứ sống với nhau mà cứ im lặng như vậy ngột ngạt lắm chị. Nhưng dù em có làm gì thì anh vẫn cứ lạnh nhạt. Em chủ động bắt chuyện, kể chuyện này chuyện kia ở nhà mẹ con thế này thế kia, anh cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại thậm chí còn chê em “lắm chuyện”; em dịu dàng hơn, quan tâm hơn tặng quà thì chồng nói em giả tạo. Có lúc em ức quá, gào lên “Bây giờ anh muốn như thế nào, hay anh có con khác bên ngoài rồi nên về nhà ghét vợ” thì anh chửi em “con điên” sau đó cũng chẳng giải thích gì thêm. Thậm chí, đã có lúc em đề nghị ly hôn vì quá mệt mỏi thì anh cũng chỉ nhìn rồi im lặng đi chỗ khác, hoặc thờ ơ nói “tùy em” “ờ” “ừ” nhưng lại không chịu ký đơn.