Tôi chưa từng nghĩ có ngày, người đàn ông quyền lực nhất công ty chồng tôi – người vẫn luôn được xem là ‘bố già’ của cả tập đoàn – lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, không phải để thăm hỏi, không phải để mời cơ hội làm ăn, mà để đặt ra một điều kiện: ‘Ly hôn với chồng cô, tôi sẽ đảm bảo tương lai cho cả hai người. Đổi lại, tôi muốn con gái tôi có cơ hội ở bên anh ta.’”
Ngọc – 29 tuổi, là một giáo viên tiểu học tại một trường quốc tế ở quận 7, TP.HCM. Cô sống cùng chồng là Minh – 33 tuổi, trưởng phòng kinh doanh tại một tập đoàn xây dựng có tiếng. Hai người quen nhau từ thời đại học, yêu nhau gần 5 năm trước khi kết hôn, hiện đã có một bé trai 4 tuổi tên là Nam.
Ngọc vẫn luôn nghĩ rằng mình có một gia đình hạnh phúc. Minh yêu thương cô, là người cha tận tụy. Dù công việc bận rộn nhưng Minh luôn cố gắng về nhà ăn cơm, đưa đón con vào cuối tuần. Cuộc sống tuy không quá giàu sang nhưng ổn định, đầy đủ và ấm áp.
Cho đến một buổi chiều định mệnh tháng Tư.
Hôm đó là thứ Bảy, trời vừa dứt cơn mưa. Ngọc đang gấp quần áo trong phòng thì tiếng chuông cửa vang lên. Mở cửa, cô sững người vài giây. Trước mắt cô là một người đàn ông lớn tuổi, phong thái đĩnh đạc, bộ vest cắt may tinh xảo. Gương mặt ông hiện rõ vẻ từng trải, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình tĩnh. Ngọc nhận ra ngay lập tức – đó là ông Trần Quốc Dũng – Tổng Giám đốc tập đoàn nơi chồng cô đang làm việc.
“Xin lỗi, tôi đến bất ngờ. Nhưng tôi cần nói chuyện riêng với cô.” – giọng ông trầm và dứt khoát.
Ngọc lúng túng mời ông vào, pha trà trong khi đầu óc vẫn quay cuồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức ông chủ tịch của một tập đoàn lại đích thân đến nhà cô?
Sau vài câu hỏi thăm xã giao, ông Dũng đặt ly trà xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Ngọc:
“Cô Ngọc, tôi sẽ không vòng vo. Tôi muốn cô ly hôn với Minh.”
Trái tim Ngọc như ngừng đập. Cô bật cười yếu ớt, nghĩ ông ta đang đùa, nhưng ánh mắt nghiêm túc khiến cô lạnh sống lưng.
“Tôi biết hai người đã có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng Minh là người có tài. Tôi cần cậu ấy bên cạnh tôi lâu dài, và quan trọng hơn… con gái tôi, Trần Ngọc Linh, yêu Minh. Rất nhiều năm nay. Tôi muốn cho nó một cơ hội.”
Ngọc không thể tin vào tai mình. Người đàn ông đối diện đang yêu cầu cô từ bỏ chồng mình để nhường chỗ cho con gái ông ta – như thể đây là một bản hợp đồng mua bán.
“Ông đang đùa sao? Tôi và anh Minh đã có con, chúng tôi là vợ chồng – và anh ấy chưa từng nói gì về chuyện này.” – Ngọc đáp, giọng run nhưng dứt khoát.
Ông Dũng thở dài, lôi từ cặp da ra một tập hồ sơ.
“Minh đã từng yêu con gái tôi. Trước khi lấy cô. Nhưng tôi phản đối vì nó không có sự ổn định. Cậu ấy chọn cô, một người đơn giản, ít tham vọng, sống an phận. Nhưng giờ tôi cần người như Minh ở vị trí lớn hơn. Và con gái tôi, nó vẫn chưa lập gia đình, chưa quên được cậu ấy. Nếu cô chịu rút lui, tôi cam kết: cô và con trai sẽ có nhà riêng, trợ cấp hàng tháng không dưới 100 triệu, và một công việc tốt hơn bất kỳ nơi nào cô từng có. Chỉ cần… ký đơn ly hôn.”
Ngọc rút tay khỏi thành ghế, cảm giác như sắp ngã. Cô chưa từng nghe Minh nhắc đến cô gái nào tên Linh, càng chưa từng nghĩ anh có mối quan hệ nào sâu sắc đến mức khiến người như ông Dũng can thiệp.
“Tôi không mua được tình yêu của Minh, ông biết điều đó.” – Ngọc nhìn ông Dũng, cố giữ bình tĩnh.
“Có lẽ. Nhưng cô không hiểu đâu. Thế giới của chúng tôi khác cô. Ở đó, tình yêu chỉ là một phần nhỏ – sự nghiệp mới là tất cả. Nếu Minh không rời bỏ cô, tôi e rằng cậu ta sẽ mất đi nhiều hơn cô nghĩ.”
Ánh mắt ông hiện rõ sự toan tính. Ngọc biết, người đàn ông này không chỉ đại diện cho một người cha, mà còn là một nhà quyền lực, luôn đặt ván cờ lên hàng đầu.
Sau khi ông Dũng rời đi, căn nhà trở nên im lặng đến đáng sợ. Ngọc ngồi trong phòng khách, đôi mắt vô hồn nhìn tấm ảnh gia đình ba người treo trên tường. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Bao nhiêu câu hỏi xoáy vào đầu.
Minh có biết chuyện này không?
Anh từng yêu cô gái đó sao?
Nếu anh không từ chối lời đề nghị của cha cô ta, có phải… anh vẫn còn tình cảm?
Khi Minh về đến nhà, thấy Ngọc ngồi bất động, anh lo lắng hỏi dồn dập. Cô không trả lời. Cô chỉ nói đúng một câu:
“Em cần biết sự thật. Em cần biết… quá khứ của anh, về cô ấy – Trần Ngọc Linh.”
Minh chết lặng. Câu hỏi đó như một đòn chí mạng. Anh hiểu ngay – ông Dũng đã hành động.
Minh ngồi xuống, gương mặt căng thẳng. Ánh mắt anh tránh né cái nhìn sắc lạnh của Ngọc. Sự im lặng kéo dài như một sợi dây thòng lọng, từng chút siết chặt trái tim cô.
“Em gặp ông ấy rồi phải không?” – Minh hỏi, giọng trầm và mệt mỏi.
Ngọc gật đầu.
“Vậy… em cũng biết chuyện giữa anh và Linh?”
Cô đáp lạnh lùng: “Từng yêu nhau? Hay chưa bao giờ dứt?”
Minh thở dài, đôi mắt cụp xuống. “Anh đã yêu Linh. Hồi mới ra trường. Bọn anh quen nhau trong một sự kiện ngành xây dựng. Linh thông minh, giỏi ngoại giao, lại là con gái chủ tịch – anh thừa biết cô ấy không dành cho người như anh lúc đó. Khi ông Dũng phản đối, anh dứt khoát chia tay. Anh đã nghĩ mình quên được.”
“Và rồi anh đến với em.” – Ngọc tiếp lời, giọng nghẹn lại.
“Không phải vì cô ấy! Anh yêu em thật lòng, Ngọc ạ. Em là người đã kéo anh khỏi những tháng ngày trống rỗng, cho anh một gia đình, một đứa con trai mà anh yêu hơn cả bản thân mình. Anh chưa bao giờ hối hận khi cưới em.” – Minh nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhưng điều đó không xoa dịu được nỗi đau đang sôi sục trong lòng Ngọc.
“Thế còn bây giờ? Nếu Linh muốn quay lại? Nếu ông ta bắt anh chọn giữa sự nghiệp và gia đình này, anh sẽ làm gì?”
Minh siết chặt tay, trán rịn mồ hôi. Anh không trả lời ngay.
Và trong khoảnh khắc đó, Ngọc hiểu – im lặng chính là lời thú nhận cay đắng nhất.
Ngày hôm sau, không khí trong nhà nặng nề. Minh vội vàng đến công ty, còn Ngọc xin nghỉ dạy để ở nhà suy nghĩ. Cô nhìn con trai đang say giấc, lòng trào dâng một nỗi buồn không gọi tên.
Cô yêu Minh. Đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng cô cũng hiểu rằng tình yêu không thể giữ chân một người nếu trái tim họ đã hướng về nơi khác. Và sự nghiệp – là thứ mà đàn ông như Minh không thể dễ dàng từ bỏ. Nhất là khi cơ hội đang đến từ người có thể đưa anh đến vị trí cao nhất.
Chiều hôm đó, Ngọc nhận được một cuộc gọi từ… Trần Ngọc Linh.
Giọng cô gái ở đầu dây lạnh lùng, tự tin: “Tôi không gọi để xin lỗi. Tôi chỉ muốn cô hiểu một điều: tôi không cướp chồng cô. Tôi chỉ lấy lại người lẽ ra đã thuộc về tôi.”
Ngọc cười nhạt. “Cô nhầm. Người ta không phải món đồ để ‘thuộc về’ ai cả.”
Linh ngừng vài giây rồi nói chậm rãi: “Cô có thể giữ anh ta. Nhưng rồi cô sẽ thấy, khi một người đàn ông không còn lý tưởng, không còn đam mê, anh ta sẽ chết dần trong chính cuộc sống cô cố giữ lại.”
Cuộc gọi kết thúc như một cú tát. Nhưng thay vì khóc, Ngọc lại bình tĩnh đến lạ. Cô biết, một chương mới sắp mở ra – và nó cần một quyết định dứt khoát.
Ba ngày sau, khi Minh vừa tan làm và chuẩn bị bước vào nhà, anh thấy Ngọc đứng ngoài hiên, tay cầm một xấp giấy.
“Chúng ta nói chuyện đi. Một lần cuối.”
Trời đổ mưa. Mưa lớn và lạnh buốt, như thể cả bầu trời đang khóc thay cô.
Ngọc đưa anh xấp giấy – đơn ly hôn.
Minh hoảng hốt: “Em định làm thật sao?”
“Không phải vì em không còn yêu anh. Mà vì em không muốn níu kéo một người đang đứng giữa ngã ba đường. Em muốn anh tự chọn.”
“Anh chọn em! Anh chọn gia đình này, Ngọc!” – Minh gần như hét lên.
“Vậy thì từ chối ông ta. Từ chối chức vụ Phó Tổng sắp trao cho anh. Từ chối Linh. Từ bỏ cơ hội trở thành người thừa kế tương lai của tập đoàn.” – cô nhìn anh thẳng thắn, ánh mắt kiên quyết.
Minh im lặng. Tiếng mưa rơi hòa vào tiếng tim đập thình thịch của hai người.
“Anh có thể sống với em trong một căn nhà nhỏ, một công việc bình thường? Không dự tiệc sang trọng, không có những lời tung hô?”
Ngọc không cần câu trả lời nữa. Vì cô thấy rõ trong ánh mắt anh – sự giằng xé, lưỡng lự.
Đó không phải ánh mắt của một người đàn ông đã sẵn sàng từ bỏ tất cả vì tình yêu.
Một tuần sau, Ngọc chuyển ra khỏi nhà, đưa bé Nam về sống cùng bố mẹ cô ở Biên Hòa. Cô từ chối mọi khoản hỗ trợ tài chính từ Minh, chỉ yêu cầu anh giữ đúng bổn phận làm cha.
Trong email gửi cho Minh, cô viết:
“Em không hận anh. Chúng ta chỉ đến với nhau sai thời điểm. Nếu một ngày nào đó, anh thực sự biết mình muốn gì – hãy nói với em. Nhưng lúc đó, hãy chắc chắn là anh chọn bằng cả trái tim, không phải vì áp lực, không phải vì toan tính.”
Minh không trả lời. Nhưng vài tuần sau, cô nghe tin anh đã từ chối đề bạt chức Phó Tổng, xin chuyển sang chi nhánh nhỏ ở Đà Lạt, rời xa ánh hào quang, xa cả Linh.
Một năm sau, Ngọc trở lại Sài Gòn, mở một trung tâm dạy học cho trẻ em tự kỷ. Cô trở nên mạnh mẽ, độc lập, và không còn là người phụ nữ luôn đứng sau chồng nữa.
Một buổi chiều muộn, khi cô đang dọn lớp học, Minh xuất hiện. Anh đứng đó, dưới ánh nắng nhạt, không nói gì – chỉ cầm theo một chiếc ô nhỏ, và món đồ chơi mà bé Nam yêu thích nhất.
“Anh có thể đưa con đi chơi một lúc không?”
Ngọc gật đầu. Không còn nước mắt, không còn oán trách – chỉ có sự bình thản của hai người từng là tất cả của nhau, giờ đang học cách làm lại từ đầu – vì một người quan trọng hơn tất cả: con trai họ.
Đây không phải là một câu chuyện cổ tích. Nhưng đôi khi, một kết thúc không hoàn hảo lại là cách chân thật nhất để trưởng thành.
Vì có những lựa chọn, chỉ sau cánh cửa mới biết mình đủ can đảm để bước qua – hay để lại phía sau.