Trời Đà Nẵng chiều đó mưa rả rích như muốn vỗ về những trái tim đang rạn vỡ. Tại cổng tòa án, cô đứng lặng người, hai tay vẫn còn siết chặt tờ giấy ly hôn còn vương mùi mực in. Trong khoảnh khắc anh quay lưng, tay dắt theo người phụ nữ khác, cô không hét lên, không chạy lại, không níu kéo — chỉ đặt tay lên bụng, nơi một sinh linh bé nhỏ vừa bắt đầu hình thành, và tự hỏi:
“Nếu em nói… em có thai, anh có dừng bước không?”
Ngọc và Minh từng là cặp đôi khiến nhiều người ngưỡng mộ ở khu dân cư gần Cầu Rồng. Cô là nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng, anh là kỹ sư công trình, thường xuyên đi công tác xa. Cuộc sống hôn nhân của họ ban đầu yên ả và giản dị, như bao đôi vợ chồng trẻ khác. Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu rạn nứt khi Minh có chuyến công tác kéo dài hơn nửa năm tại TP.HCM.
Lúc đầu, những cuộc gọi video vẫn còn đều đặn. Ngọc vẫn hay kể về chậu hoa lan trước hiên nhà đã nở thêm một cành, về con mèo mướp hay rúc vào lòng cô mỗi tối. Nhưng dần dà, tiếng “Alo” đầu dây bên kia trở nên gượng gạo, cuộc trò chuyện kết thúc nhanh hơn những lần trước. Và rồi một ngày, Minh không gọi nữa.
Ngọc bắt đầu cảm nhận được khoảng cách lớn dần, không chỉ là về địa lý mà còn là tâm hồn. Những ngày mưa, cô tự nấu một bữa cơm đơn giản rồi ngồi nhìn màn hình điện thoại mãi không sáng. Cô không phải người đa nghi, nhưng linh cảm của một người vợ luôn nhạy bén. Có điều gì đó không đúng.
Một tối muộn, khi đang dọn dẹp phòng làm việc của Minh, cô tìm thấy hóa đơn khách sạn tại TP.HCM. Cái tên ghi kèm trong hóa đơn khiến tim cô nhói lên: “Trần Ngọc Diễm – Phòng đôi, 5 đêm.” Người phụ nữ ấy là đồng nghiệp cũ của Minh, từng là bạn thân của Ngọc.
Khi đối diện nhau, Minh không chối. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi và nói:
– “Anh xin lỗi, anh không còn cảm giác với em nữa.”
Một câu nói đơn giản, nhưng như lưỡi dao cắt lìa mọi hy vọng. Ngọc không khóc. Cô chỉ im lặng, lặng lẽ thu dọn mọi tổn thương.
Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Họ không có con, không tranh chấp tài sản. Giống như cách mà tình yêu rời bỏ cuộc hôn nhân của họ – âm thầm, gọn gàng và lạnh lẽo.
Ngày ra tòa, Ngọc mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không son phấn, không nước mắt. Nhưng trong lòng là một cơn bão. Cô nghĩ mình sẽ được giải thoát. Nhưng khi nhìn thấy Minh nắm tay Diễm bước ra từ bậc thềm, một cảm giác rỗng tuếch xâm chiếm cô.
– “Ngọc…” – Minh dừng lại một chút, giọng có phần ngập ngừng – “Em sống tốt nhé.”
Cô không đáp. Chỉ đưa tay lên bụng, nơi một mầm sống vừa mới được bác sĩ thông báo cách đây ba ngày.
“Em chưa kịp nói với anh… Em đang mang thai.”
Nhưng cô không nói ra. Không phải vì tự trọng, mà vì ánh mắt Minh lúc ấy đã nói rõ: anh đã đi quá xa để có thể quay đầu.
Đêm đó, Ngọc trở về căn nhà trống vắng với tờ giấy ly hôn và một chiếc que thử thai dương tính. Cô ngồi lặng trên ghế sofa, tay siết chặt chiếc gối ôm, trong lòng rối bời. Có nên nói cho Minh biết? Liệu anh có trách nhiệm? Hay chỉ xem đó là một ràng buộc không mong muốn?
Cô mở điện thoại, soạn tin nhắn:
“Minh, em có chuyện cần nói…”
Rồi lại xóa đi.
Trái tim cô chưa sẵn sàng. Cô cần thời gian. Không phải để níu kéo người đàn ông ấy, mà để hiểu rõ bản thân hơn: liệu cô có đủ mạnh mẽ để làm mẹ đơn thân?
Ba tháng sau ngày ly hôn, Ngọc vẫn sống trong căn nhà cũ, nơi từng lưu giữ ký ức của hai người. Nhưng căn nhà ấy giờ đây trở thành chốn yên tĩnh để cô đối diện với bản thân và đứa con đang lớn dần trong bụng.
Mang thai không phải là điều cô chuẩn bị trước. Ngọc không có gia đình gần bên, mẹ cô mất sớm, ba thì sống ở quê với người vợ sau. Bạn bè hầu hết đã lập gia đình, công việc thì nhiều áp lực. Có lúc Ngọc thấy mình như bị quăng vào một trận bão mà không có chiếc phao nào để bám víu.
Tuy nhiên, thay vì gục ngã, cô bắt đầu thay đổi.
Cô sắp xếp lại cuộc sống, chuyển sang một công ty nhỏ với giờ làm linh hoạt hơn để tiện chăm sóc sức khỏe thai kỳ. Buổi sáng, cô tập yoga cho bà bầu qua YouTube, buổi tối học cách nấu những món ăn tốt cho thai nhi. Ngọc đọc sách về tâm lý trẻ em, về kỹ năng làm mẹ đơn thân, thậm chí ghi danh học thêm kế toán nâng cao online để có cơ hội thăng tiến sau khi sinh.
Có lần cô đi khám thai một mình, ngồi chen chúc giữa những cặp vợ chồng tay nắm tay chờ đến lượt. Tim cô se lại, nhưng rồi bác sĩ mỉm cười chỉ vào màn hình siêu âm:
– “Bé con rất khỏe, mẹ yên tâm nhé. Đang đạp chân chào mẹ đó!”
Giây phút ấy, Ngọc cảm thấy trong cô có một sức mạnh lạ thường. Cô biết, từ nay về sau, dù không có ai bên cạnh, cô cũng không đơn độc.
Tháng thứ 6 của thai kỳ, khi bụng cô đã khá lớn, một tin nhắn bất ngờ từ Minh hiện lên màn hình điện thoại:
“Anh nghe tin… Em có thai? Là thật không, Ngọc?”
Ngọc không biết ai nói cho anh. Có thể là một đồng nghiệp cũ, hoặc hàng xóm. Cô chần chừ, rồi chỉ nhắn lại:
“Đúng. Em định không nói. Nhưng có lẽ rồi anh cũng sẽ biết.”
Vài ngày sau, Minh đến. Anh đứng trước cửa nhà, ánh mắt không còn lạnh lùng như ngày rời tòa. Trước mặt anh là một Ngọc khác – không còn gầy gò, yếu đuối – mà là một người mẹ đầy bản lĩnh.
– “Anh xin lỗi… Diễm đã rời đi. Cô ấy không muốn sống với một người đang hoang mang như anh. Khi biết em mang thai, anh… anh thực sự sốc. Ngọc, cho anh một cơ hội…”
Câu nói ấy từng là điều cô mong mỏi nghe ba tháng trước. Nhưng giờ đây, nó chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua tâm hồn đã nguội lạnh.
Ngọc ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói:
– “Minh, đứa bé này không cần một người cha lưỡng lự. Em không cần một người trở lại vì trách nhiệm hay hối hận. Em cần một người đồng hành, nhưng anh đã rời đi khi em cần nhất.”
Minh im lặng. Cô biết anh muốn nói gì đó, nhưng không có lời nào đủ để xóa đi khoảng trống đã tạo ra.
Trước khi ra về, Minh hỏi:
– “Anh có thể được gặp con không?”
Ngọc nhìn anh một lúc, rồi đáp nhẹ nhàng:
– “Khi con lớn, nếu nó muốn biết cha mình là ai, em sẽ kể. Còn lại, hãy để nó lớn lên với một người mẹ toàn tâm toàn ý.”
Ngày Ngọc sinh con, là một buổi sáng sớm khi mưa vừa tạnh. Trong phòng sinh, cô không có ai bên cạnh. Nhưng khi nghe tiếng khóc đầu tiên của đứa bé, cô mỉm cười. Giọt nước mắt lăn trên má, không phải vì đau đớn, mà vì hạnh phúc.
Cô đặt tên con là An – nghĩa là bình yên. Bởi chính sự xuất hiện của bé đã giúp cô tìm lại sự bình yên sâu trong tâm hồn mình.
Ba năm sau, Ngọc trở thành trưởng phòng tài chính của một công ty mới. Cô sống cùng bé An trong một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, nơi cửa sổ luôn tràn đầy ánh nắng và tiếng cười trẻ thơ.
Mỗi tối, cô đọc truyện cho An nghe, và khi con hỏi:
– “Ba con đâu hả mẹ?”
Cô chỉ mỉm cười:
– “Ba con từng là một phần của câu chuyện, nhưng con mới là điều kỳ diệu nhất mà mẹ nhận được từ cuộc hành trình đó.”
Ngọc đã không níu kéo quá khứ. Cô đã lựa chọn yêu chính mình và đứa con – bằng tất cả sức mạnh của một người mẹ.