Tôi tên Linh, năm nay 29 tuổi. Ngày lấy chồng, ai cũng bảo tôi may mắn: chồng đẹp trai, có công việc ổn định, lại hiền lành. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, người tôi lấy không chỉ là anh… mà còn là cả mẹ anh.
Ngay từ ngày đầu tiên bước chân về làm dâu, tôi đã cảm nhận rõ ánh mắt soi mói của mẹ chồng. Mỗi món ăn tôi nấu, bà đều nhăn mặt: “Mặn thế này mà cũng gọi là canh à?”, “Con gái thành phố chắc chỉ quen ăn hàng quán, không biết chăm chồng.”
Chồng tôi – Huy – lúc đầu còn đứng ra bênh:
– “Mẹ à, con thấy Linh nấu ngon mà. Mẹ khó quá đấy.”
Nhưng dần dần, những lời cằn nhằn dai dẳng của mẹ anh như nước nhỏ vào đá. Huy bắt đầu im lặng. Rồi anh cũng thấy phiền khi tôi tâm sự, bảo tôi “đừng để bụng, mẹ già rồi”.
Mỗi lần vợ chồng tôi có kế hoạch đi đâu đó – ví dụ du lịch, hay đơn giản là ăn tối riêng tư – mẹ chồng tôi lại gọi điện đúng lúc:
– “Tối nay mẹ đau đầu quá, hai đứa ghé qua mẹ ăn cơm nha con.”
Và Huy lúc nào cũng quay xe, không một lần từ chối.
Chuyện lên đến đỉnh điểm khi tôi mang thai. Tôi bị nghén nặng, mệt mỏi, mong được chồng quan tâm. Nhưng mẹ chồng lại bảo:
– “Ngày xưa mẹ mang bầu bố nó còn đi bộ 5 cây số ra ruộng. Mày thế này là yếu ớt lắm, sinh con ra cũng chẳng biết làm mẹ kiểu gì đâu.”
Tôi tức tưởi bật khóc. Huy chỉ im lặng, rồi… rời khỏi phòng.
Không một cái ôm. Không một lời xin lỗi.
Tôi về nhà mẹ đẻ vài ngày để nghỉ ngơi. Tối hôm đó, bà gọi cho Huy:
– “Con bé bỏ về nhà rồi, chảnh chọe quá con ạ. Con mà chiều nó mãi là hỏng đấy. Con gái thì nhiều, mẹ chỉ có một thôi.”
Không biết Huy đã nghĩ gì sau cuộc gọi ấy. Nhưng một tuần sau, anh gửi cho tôi lá đơn ly hôn. Vỏn vẹn vài dòng:
“Mình không hợp nhau. Có lẽ, chia tay là tốt nhất cho cả hai.”
Tôi sững sờ. Tôi không giận Huy. Tôi giận chính bản thân mình — vì đã cố gắng quá lâu trong một cuộc hôn nhân mà tình yêu không đủ mạnh để đứng lên vì nhau.
Đứa con chưa kịp ra đời đã không có một mái ấm trọn vẹn.
Giờ đây, mỗi khi ai hỏi tại sao chúng tôi ly hôn, tôi chỉ mỉm cười:
“Vì có những cuộc hôn nhân không chỉ giữa hai người, mà là ba người — và người thứ ba ấy… không bao giờ chịu buông tay.”