“Thưa mẹ chồng yêu quý, con xin trả lại đứa con trai cưng cho mẹ đây, mẹ h/ầu anh ấy đến già luôn mẹ nhé!” Tôi đem trả hết vàng cưới và mang chồng đến đưa mẹ chồng trong sự ngỡ ngàng, sau đó tờ giấy tôi đưa ra khiến cả nhà chồng chạy khắp làng cầu xin rối rít chỉ vì..

Tôi lấy chồng năm 27 tuổi là kiểu dâu “chuẩn chỉ” trong mắt mọi người: đảm đang, lễ phép, biết nhịn.
Chỉ có điều… mẹ chồng tôi thì chưa bao giờ thấy tôi ra gì.
Lúc mới cưới đã dằn mặt:

“Thằng Hưng nhà tôi từ bé đến lớn chưa từng động vào giặt đồ, rửa bát – về nhà chồng rồi thì làm tròn bổn phận đi con!”

Chồng tôi? Ngậm tăm. Chỉ biết cười gượng rồi… ngồi chờ cơm.
Mỗi lần tôi mệt hay xin về ngoại, bà đều mát mẻ:

“Về ngoại làm gì? Ở nhà này thì cũng coi như con gái mẹ rồi!”

Nhưng “con gái mẹ” thì phải làm dâu như ô sin, còn “con trai mẹ” thì ngủ nướng đến trưa cũng được khen là ‘biết nghỉ ngơi giữ sức’.

Cao trào nhất là sau khi tôi sinh con, chồng đi đá bóng suốt ngày, mẹ chồng thì… ngồi chấm hoa quả ăn, bảo:

“Đàn ông phải được thoải mái, vợ đẻ thì có ai không đẻ? Khó gì mà than?”

Tôi ôm con trong nước mắt, nghĩ:

“Mình nhịn đủ rồi. Nhưng để yên thế này là họ tưởng mình không có bản lĩnh.”

Ngày đầy tháng con, họ hàng nhà chồng đến rất đông. Tôi ăn mặc gọn gàng, mặt không một chút buồn.
Chờ đến đúng giờ cúng tổ tiên xong, tôi bước ra giữa sân, tay cầm chiếc vali kéo, trên là hộp đựng vàng cưới và cuốn sổ kết hôn. Dắt theo… chồng tôi.
Mẹ chồng ngạc nhiên:

“Cái gì đây?”

Tôi mỉm cười:
“Thưa mẹ chồng yêu quý, con xin được gửi trả nguyên vẹn đứa con trai cưng của mẹ về đây.
Vàng cưới con mang trả, giấy kết hôn con cũng đem theo.
Từ nay, mẹ cứ hầu anh ấy đến già luôn nhé – vì con thì… hết chịu nổi rồi.”

Mặt bà tái đi, chồng tôi ngơ ngác:

“Em làm gì kỳ vậy, chuyện nhỏ mà…”

Tôi đưa tay kéo khóa túi xách, rút ra một tờ giấy dày đóng dấu đỏ chót:

“Đơn khởi kiện đòi quyền nuôi con – kèm bằng chứng chồng không cấp dưỡng, không chăm sóc, có dấu hiệu bạo lực tâm lý với mẹ và bé sơ sinh.”

Tôi ném nhẹ lên bàn:
“Luật sư con nộp đơn rồi. Bằng chứng cũng gửi cả.
Và với thái độ của mẹ chồng lẫn chồng con, thì việc giành quyền nuôi con… không khó lắm đâu ạ.”

Sáng hôm sau, nhà chồng xôn xao cả làng.
Mẹ chồng đi từng nhà xin người quen gọi điện “nói giúp với con dâu”.
Chồng tôi nhắn tới tấp, từ “em ơi anh sai rồi” chuyển qua “em quá đáng vừa thôi chứ”… rồi quay lại “anh xin em”.
Người làng thì bàn tán:

“Con bé hiền vậy mà quyết một cái là rắn ghê. Không lôi thôi như người khác.”
“Đáng đời, lúc nó sống ngoan hiền thì không biết trân trọng!”

Tôi rời đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
Nuôi con một mình không dễ. Nhưng còn dễ hơn rất nhiều so với việc nuôi thêm… một người đàn ông “chỉ biết ăn ngủ đá bóng” và một bà mẹ chồng tưởng mình là nữ hoàng.
Tờ giấy tôi đưa ra ngày hôm đó không chỉ là lá đơn ly hôn, mà là tấm vé rời khỏi cái lồng vàng mang tên “nhẫn nhịn để giữ hòa khí”.