“Trời mưa, con rể ngoại tình đuổi vợ ra khỏi nhà. Người mẹ nghèo ôm con gái bật khóc giữa phố, nhưng sau đó khiến cả gia đình chồng phải sáng mắt…”
Cơn mưa chiều Sài Gòn không báo trước. Mưa ào xuống khi Vy kéo vali ra khỏi cổng nhà chồng – nơi cô đã từng gọi là nhà suốt ba năm làm dâu.
Chiếc vali cũ bị kéo lê trên nền đường ướt đẫm. Trên người Vy là chiếc áo mỏng dính nước, tóc rũ rượi, ánh mắt sưng đỏ. Cô vừa bị chồng – Minh – hất thẳng ly nước vào mặt rồi hét:
– “Cô về nhà mẹ cô đi. Tôi chán cái kiểu bám víu của cô rồi!”
Anh ta đứng bên trong, bên cạnh là người phụ nữ ăn mặc sành điệu – nhân tình mà anh không còn che giấu. Mẹ chồng Vy đứng ở cửa, khoanh tay lạnh lùng:
– “Phụ nữ không biết giữ chồng, đừng trách nhà chồng tuyệt tình.”
Vy không khóc, chỉ lặng lẽ kéo vali bước đi dưới mưa.
Một tiếng sau, tại đầu ngõ nhỏ, người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi lao ra giữa trời mưa, quỳ xuống ôm lấy con gái mình:
– “Con ơi… sao lại thành ra thế này?”
Vy cuối cùng cũng òa khóc. Cô úp mặt vào vai mẹ, gào lên như đứa trẻ:
– “Con cố gắng rồi… nhưng con mệt quá mẹ ơi. Họ chẳng thương con… chẳng ai thương con hết…”
Mẹ cô – bà Hảo – nghèo, làm lao công bao năm nuôi con ăn học. Nhìn con gái mình bị vùi dập, tim bà đau đến nghẹn thở. Nhưng bà không khóc lâu. Lau nước mắt, bà dìu con đứng dậy, ánh mắt bừng lên quyết tâm:
– “Được rồi. Mẹ để con đau một lần thôi. Giờ mẹ sẽ cho cái nhà đó biết – con gái mẹ không phải thứ để người ta sỉ nhục!”
Hai tháng sau
Gia đình Minh ngỡ ngàng khi căn nhà đang thế chấp ngân hàng bỗng được người lạ mua lại toàn bộ – kèm theo yêu cầu: “Mời tất cả rời đi trong vòng 10 ngày.”
Minh vội đi vay chạy loạn khắp nơi. Nhưng rồi, trong một buổi hòa giải tài sản ly hôn, người đại diện pháp lý của Vy đến. Họ trình ra bằng chứng ngoại tình, hành vi bạo hành và loạt tài liệu cho thấy Vy là người có cổ phần trong công ty xây dựng mà Minh từng nhờ cô vay vốn đứng tên.
– “Bên chúng tôi sẽ khởi kiện, đồng thời đóng băng toàn bộ tài sản anh Minh đang sở hữu, kể cả khoản vay vừa nhận được từ ngân hàng.”
Mẹ chồng Minh đứng không vững, còn cô bồ kia thì cuống cuồng rút lui.
Vy bước vào, dáng điềm tĩnh, khuôn mặt không còn nước mắt. Cô ngồi xuống, đẩy một tập hồ sơ:
– “Đây là giấy ly hôn. Và đây là đơn tố cáo. Nhưng nếu gia đình anh công khai xin lỗi tôi trước truyền thông, tôi sẽ rút đơn.”
Không ai ngờ cô gái từng im lặng, từng bị đuổi ra khỏi nhà dưới mưa, lại có ngày đứng lên kiêu hãnh đến vậy.
Sau buổi hòa giải, Minh chỉ biết nhìn theo bóng cô rời đi trong im lặng. Bà Hảo đón con gái ngoài cổng, nắm lấy tay cô:
– “Con thấy chưa? Con là niềm kiêu hãnh của mẹ.”
Vy mỉm cười. Trời vẫn mưa lất phất – nhưng lần này, cô không còn lạnh nữa.