Nữ CảпҺ Sát Bị Đuổι Ra KҺỏι NҺà KҺι Mớι SιпҺ Coп – 7 Năm Sau KҺιếп Cả NҺà CҺồпg PҺảι Quỳ Gṓι Xιп Lỗι
Đêm Hà Nội mùa đông năm ấy lạnh buốt, những ngọn gió lùa qua khe cửa căn nhà cấp bốn nhỏ ở ngoại thành càng làm lòng người thêm hiu quạnh. Trong căn buồng chật hẹp, Mai – cô nữ cảnh sát trẻ vừa sinh con chưa đầy một tháng – ngồi co ro ôm đứa bé đỏ hỏn vào lòng. Tiếng khóc oe oe của con hoà lẫn tiếng mắng nhiếc của mẹ chồng từ ngoài vọng vào, khiến trái tim non nớt vừa trải qua sinh nở của cô như bị xé ra từng mảnh. Mẹ chồng hằn học, giọng chan chát: “Loại đàn bà vô phúc! Nhà này nuôi mày làm gì, chỉ thêm gánh nặng. Sinh con ra mà chẳng được hột vàng hột bạc nào, lại còn đòi ở nhờ nữa sao? Dọn ra khỏi đây ngay!”.
Mai chết lặng. Chồng cô – Tuấn – vốn là con trai độc nhất, ngày trước hứa hẹn sẽ che chở cho cô cả đời. Nhưng từ ngày Mai bầu bí, anh ta dần thay đổi, sa vào những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm, rồi cờ bạc, nợ nần. Giờ đây, khi nghe mẹ ruột xua đuổi vợ mới sinh, anh ta chỉ cúi mặt im lặng, không hề đứng ra bảo vệ. Trái tim Mai vỡ vụn. Cô ôm đứa con mới sinh, lê bước ra khỏi căn nhà tối om, trong đêm gió lạnh cắt da. Không mang theo được gì ngoài vài bộ quần áo và hộp sữa trẻ con còn dang dở, cô bước đi trong màn đêm, nước mắt hòa lẫn hơi lạnh thấm ướt má.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày tận cùng khổ đau. Mai đưa con về nhà trọ rẻ tiền gần đơn vị công tác. Căn phòng chỉ rộng chưa đầy mười mét vuông, mái tôn dột nát, mỗi khi mưa xuống là ướt sũng. Ban ngày, cô vừa phải bế con vừa tranh thủ viết báo cáo, làm hồ sơ để kịp tiến độ ở cơ quan. Ban đêm, cô ôm con, lòng thắt lại mỗi khi nghe tiếng bụng nó réo vì sữa không đủ. Có đêm, Mai vừa ôm con vừa khóc, bàn tay gầy guộc run run vuốt mái tóc tơ của nó: “Con ơi, mẹ xin lỗi… nhưng mẹ hứa, sẽ cho con một cuộc sống tốt hơn, mẹ sẽ không bao giờ bỏ cuộc”.
Công việc ở ngành công an vốn không dễ dàng với đàn ông, huống hồ một người phụ nữ yếu đuối, lại còn bế con nhỏ. Nhưng Mai chưa từng nghĩ đến bỏ cuộc. Cô nhận mọi ca trực, mọi vụ việc, từ những buổi điều tra hiện trường vụ trộm cắp, đến những lần mật phục theo dõi đối tượng buôn ma túy. Có hôm, cô bế con gửi cho chị hàng xóm trông giúp, rồi mặc bộ quân phục lao vào công việc với tinh thần kiên định. Mệt mỏi, vất vả, nhưng ánh mắt cô lúc nào cũng sáng rực ý chí. Những đồng đội dần nể phục, cấp trên dần tin tưởng.
Bảy năm trôi qua, Mai từ một nữ cảnh sát non trẻ, giờ đã trở thành một điều tra viên có tiếng trong ngành. Cô không chỉ lập nhiều chiến công, phá án thành công những vụ án lớn, mà còn là tấm gương nghị lực cho nhiều đồng nghiệp trẻ. Đứa con trai bé bỏng năm nào giờ đã lên lớp hai, thông minh, ngoan ngoãn, luôn là động lực lớn nhất để mẹ nỗ lực mỗi ngày. Cuộc sống của hai mẹ con dần ổn định, khấm khá hơn, có nhà riêng nhỏ nhưng ấm áp, có tình thương ngập tràn.
Nhưng cuộc đời vốn có những vòng xoay nghiệt ngã. Một ngày kia, trong một vụ điều tra đường dây buôn bán ma túy, Mai tình cờ phát hiện tên Tuấn – người chồng cũ bội bạc – chính là mắt xích quan trọng. Cùng lúc ấy, mẹ chồng cũ bệnh nặng, ngôi nhà năm xưa sa sút, nợ nần vây bủa. Khi bị bắt giữ, Tuấn khóc lóc, gục đầu trước mặt Mai, van xin cô tha thứ, còn bà mẹ chồng – người từng đuổi cô ra khỏi nhà trong đêm lạnh lẽo – giờ đây cũng quỳ gối trước mặt, nước mắt lã chã, cầu xin: “Con ơi, mẹ sai rồi, mẹ mù quáng, mẹ xin con tha cho Tuấn…”.
Cảnh tượng ấy khiến cả những người chứng kiến cũng rùng mình. Một người phụ nữ từng bị ruồng bỏ, từng bị đuổi ra khỏi nhà khi mới sinh con, giờ đứng hiên ngang trong bộ quân phục, ánh mắt kiên định, nắm trong tay quyền sinh sát của pháp luật. Mai lặng lẽ nhìn họ. Trong lòng dâng lên trăm ngàn cảm xúc: đau đớn, xót xa, nhưng cũng có cả sự thanh thản. Cô khẽ nói, giọng dứt khoát nhưng nghẹn ngào: “Tôi không có quyền tha cho anh ta. Chỉ có pháp luật mới quyết định. Tôi chỉ mong mẹ hiểu rằng, những gì hôm nay anh ta gánh chịu là cái giá phải trả cho tất cả tội lỗi”.
Cả nhà chồng cúi rạp xuống, không còn lời nào để biện minh. Mai quay lưng đi, bước ra ánh sáng, phía sau là quá khứ đã bị bỏ lại. Trên bậc thềm, cậu con trai chạy đến nắm lấy tay mẹ, ánh mắt trong veo đầy tự hào: “Mẹ ơi, mẹ giỏi quá!”.
Nước mắt Mai trào ra, nhưng là giọt nước mắt của chiến thắng, của một người phụ nữ đã đứng dậy từ vực sâu, biến nỗi đau thành sức mạnh. Cô biết, mình đã thật sự lấy lại được tất cả – không chỉ căn nhà, không chỉ danh dự, mà còn lấy lại niềm tin vào chính bản thân.
Và câu chuyện của Mai, từ đó, trở thành minh chứng sống cho nghị lực phi thường của một người phụ nữ Việt Nam: bị xua đuổi, bị phản bội, nhưng chưa bao giờ khuất phục, và cuối cùng đã khiến cả những kẻ từng dày vò cô phải cúi đầu quỳ gối xin lỗi.