Buổi sáng đầu thu, làng quê vẫn còn phủ một lớp sương mỏng. Người bố dậy từ tinh mơ, vai áo đã sờn bạc, cẩn thận chất những buồng chuối vàng ươm ra xe. Tiếng lách cách của sợi dây thừng buộc chặt gánh hàng vang lên đều đều, xen lẫn tiếng gà gáy xa xa. Ông quay lại nhìn vợ con đang đứng ở hiên nhà.
“Hôm nay bán xong, tối bố đưa hai mẹ con đi chợ đêm. Con trai sẽ có đèn lồng mới nhé.” – ông nói, giọng vừa trầm vừa ấm.
Cậu bé sáu tuổi nhảy cẫng lên, đôi mắt sáng trong veo. Người mẹ chỉ mỉm cười, bàn tay kéo lại tà áo cũ bạc màu, ánh nhìn gửi theo bóng chồng khuất dần cuối con đường đất đỏ.
Chợ biên giới sáng nay đông hơn thường lệ. Tiếng rao, tiếng mặc cả hòa vào nhau tạo nên khung cảnh náo nhiệt. Người bố dắt chiếc xe vào góc quen, nơi ông thường trải tấm bạt nhỏ để bày chuối. Chuối nhà trồng, quả nào cũng chắc nịch, vàng óng, hương thơm dịu ngọt lan ra khiến nhiều người dừng chân. Ông vừa bán vừa trò chuyện, gương mặt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt thì rạng rỡ, nghĩ đến cảnh tối nay con trai được cầm chiếc đèn lồng mới, tung tăng trong ánh sáng lung linh của phiên chợ đêm.
Thế rồi, định mệnh phũ phàng ập đến.
Từ xa, tiếng còi xe tải vang lên hỗn loạn, chát chúa. Chưa kịp ai hiểu chuyện gì, một chiếc xe chở hàng mất lái lao thẳng vào khu chợ. Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi. Những gánh hàng tung tóe, bàn ghế gãy đổ, người người chạy tán loạn.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, người bố không kịp tránh. Một cú va chạm khủng khiếp, mọi âm thanh như bị xé toạc. Khi bụi mù dần lắng xuống, chỉ còn lại cảnh tan hoang: những buồng chuối vỡ nát, vương vãi khắp nền đất, và người bố nằm đó, bất động.
Tin dữ truyền về. Người mẹ bủn rủn cả chân tay, ôm con lao đến chợ. Trước mắt chị là cảnh tượng tang thương: hàng hóa ngổn ngang, tiếng khóc than dậy lên, và chồng chị đã không còn trở về. Cậu bé còn ngây thơ, lay tay mẹ hỏi:
“Sao bố lại nằm ngủ giữa chợ hả mẹ? Bao giờ bố dậy đưa con đi chợ đêm?”
Người mẹ bật khóc, ôm chặt con vào lòng. Trái tim chị như bị ai xé nát, nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh trước đôi mắt trong veo kia.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài đau đớn. Ngôi nhà nhỏ vốn ấm áp giờ vắng đi một hơi thở, vắng đi tiếng nói cười quen thuộc. Mỗi buổi chiều, cậu bé vẫn ra ngồi trước hiên, dõi mắt nhìn con đường cha từng trở về, trong tay ôm chiếc đèn lồng giấy do hàng xóm tặng. Ánh đèn lập lòe, mong manh mà dai dẳng, như tình thương của người cha vẫn còn đâu đây.
Dù mất mát quá lớn, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Người mẹ bắt đầu tập đứng dậy, nhận giúp việc lặt vặt ở chợ, tiếp tục bán nông sản thay chồng. Bà con làng xóm thương tình, ai có gì giúp nấy: người cho mớ rau, người cho gạo, có người lặng lẽ dúi vào tay chị ít tiền.
Một buổi tối, khi dắt con đi ngang qua khu chợ đêm đã dựng lại ở vị trí mới, cậu bé ngẩng lên, ánh mắt sáng bừng:
“Mẹ ơi, bố hứa đưa con đi chợ đêm, giờ mình đi nhé! Con tin bố vẫn nhìn hai mẹ con mà.”
Người mẹ lặng người. Dưới ánh đèn rực rỡ, chị thấy con trai đang nắm chặt tay mình, nụ cười hồn nhiên như một niềm tin nhỏ bé nhưng vững chãi. Nước mắt chị rơi, nhưng không còn nghẹn ngào tuyệt vọng như trước.
Trong tim chị dấy lên một cảm giác mới – niềm tin rằng, dù người bố không còn, tình yêu thương của ông vẫn dõi theo, che chở. Và chị phải sống, sống mạnh mẽ để thực hiện những điều mà chồng chị chưa kịp làm cho con.
Ánh đèn chợ đêm lung linh soi bóng hai mẹ con bước đi. Con đường phía trước dẫu còn nhiều khó khăn, nhưng ở đó, hy vọng vẫn le lói, như ngọn đèn lồng bé nhỏ sáng mãi trong tay đứa trẻ.