CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…

CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…

CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…
Anh Dũng, 42 tuổi, là CEO của một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Thành công, giàu có, có tiếng là người sống lý trí và lạnh lùng. Ít ai biết, sau ánh hào quang đó là một v/ết thư/ơng lòng sâu kín mà anh gi/ấu suốt hơn hai mươi năm.

Năm ấy, Dũng còn là một sinh viên năm cuối ngành kinh tế. Anh yêu s/ay đắ/m một cô gái tên Hạ – dịu dàng, học khoa sư phạm. Họ từng mơ về một căn nhà nhỏ, một mảnh vườn và tiếng cười trẻ thơ. Nhưng rồi, khi Hạ ma/ng th/ai, một bi/ến c/ố lớn xảy ra: Dũng bị gia đình b/ắt đi du học độ/t x/uất do cha mẹ ph/ản đ/ối mối qu//an h//ệ đó. Chuyến đi ấy kéo dài, không liên lạc được. Khi anh trở về, Hạ đã rời khỏi ký túc, không để lại bất cứ dấu vết gì. Anh tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng đành tin rằng cô đã bỏ đi và… không giữ lại đứa trẻ.

Nhiều năm sau, Dũng thành đạt, nhưng trong tim vẫn khuyết một khoảng trống. Anh không kết hôn, chỉ lao vào công việc và các hoạt động thiện nguyện. Mỗi năm, anh đều trao học bổng cho trẻ em nghè/o vượt khó ở các vùng sâu vùng xa – một phần để bù đắp những gì anh thấy mình đã đánh mất.

Năm đó, tại một buổi trao học bổng ở vùng núi, anh bất ngờ chú ý đến một cô bé học lớp 9 tên Vy. Gương mặt gầy, đôi mắt sáng, và cách cô bé lễ phép khiến anh thấy thân quen kỳ lạ.
Vy sống cùng mẹ trong một căn nhà lá chênh vênh. Trong buổi gặp mặt ngắn ngủi, Vy nói rằng em rất thích ngành sư phạm, mong muốn sau này trở thành cô giáo như mẹ. Anh Dũng mỉm cười, xúc động vì nghị lực của cô bé. Anh quyết định hỗ trợ riêng thêm toàn bộ học phí đến đại học.

Nhưng rồi một điều kỳ lạ xảy ra…

Một lần, thư ký của anh vô tình gửi cho anh hồ sơ chi tiết của những học sinh được trao học bổng. Khi đến phần của Vy, anh lặng người.

Tên mẹ: Trần Diệu Hạ.

Từng chữ như bó/p ngh/ẹt lồng ng/ực anh..


Dũng buông tập hồ sơ xuống bàn, tim đập mạnh đến mức nghe rõ trong lồng ngực. Anh đứng bật dậy, bước nhanh ra ban công để lấy lại bình tĩnh, nhưng bàn tay vẫn run lên từng hồi.
Trần Diệu Hạ.
Tên ấy như lưỡi dao cũ vừa xoáy lại vào vết thương chưa từng lành suốt hơn hai mươi năm.

Anh nhớ như in gương mặt cô gái năm xưa, nụ cười hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ mỗi lần gọi tên anh. Không thể nào là trùng hợp. Không thể.
Hàng loạt câu hỏi đổ ập vào đầu:
— Hạ… vẫn còn sống ở Việt Nam?
— Cô ấy không bỏ đi nước ngoài như anh từng nghĩ?
— Và cô bé Vy kia… có phải…?
Dũng ngồi xuống ghế, áp tay lên mắt, cảm thấy lồng ngực nghẹn lại. Anh không muốn vội kết luận, nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo: đó không phải ngẫu nhiên.

Tối hôm đó, anh gọi ngay cho thư ký và yêu cầu giữ kín toàn bộ thông tin về Vy, không tiết lộ cho ai, kể cả phía địa phương. Anh cần thời gian xác minh — và chuẩn bị tinh thần.

Cuộc gặp bất ngờ

Hai tuần sau, anh lấy lý do “muốn khảo sát thực tế đời sống học sinh” để trở lại vùng núi nơi Vy sống. Không đoàn tùy tùng, không ồn ào, anh chỉ mang theo một lái xe và người phụ trách quỹ học bổng.
Căn nhà lá của hai mẹ con nằm cheo leo trên sườn dốc. Anh bước xuống xe, đứng trước hiên nhà mà lòng rối bời. Tấm mái tranh cũ kỹ, bậc cửa gỗ mòn vẹt, tất cả khiến anh vừa xót xa vừa day dứt.
“Chú là… người lần trước trao học bổng phải không ạ?” – Vy chạy ra, lễ phép cúi đầu.
Dũng gật, nhưng mắt anh không rời khỏi dáng người phụ nữ đang bước từ trong nhà ra, tay còn cầm chiếc khăn lau bát.

Diệu Hạ.
Thời gian đã in hằn lên gương mặt cô, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy không thể lẫn vào đâu được. Vẫn dịu dàng, trầm lắng, chỉ khác là nay chất chứa thêm một nỗi buồn sâu kín.
Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, Hạ khựng lại. Bàn tay cô siết chặt chiếc khăn đến trắng bệch. Đôi môi run run, như muốn nói nhưng không thành lời.
Dũng bước lên một bước, giọng khàn đi:
“Là em… thật sao?”
Vy ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hạ hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói với con gái:
“Vy, con vào trong nhà trước đi. Mẹ có chuyện cần nói với… chú đây.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhưng còn kịp nhìn lại hai người một lần. Cửa khép lại, chỉ còn Dũng và Hạ đứng đối diện nhau giữa khoảng sân nhỏ.

Sự thật bị chôn giấu

Không cần vòng vo, Dũng hỏi ngay trong nghẹn ngào:
“Vy… có phải là con của chúng ta?”
Hạ không trả lời ngay. Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng vẫn bình tĩnh lạ lùng. Một hồi lâu sau, cô khẽ gật đầu.
“Em đã định không bao giờ để anh biết. Em tưởng anh đã quên… và chắc chắn không muốn vướng bận.”
Dũng như bị ai bóp nghẹt lồng ngực. Bao nhiêu năm vật lộn với khoảng trống vô hình kia, giờ mới biết khoảng trống ấy có hình hài, biết nói cười, biết mơ ước… và đang gọi người khác là cha.
Anh run giọng:

“Tại sao em không tìm anh? Tại sao không một lần…?”
Hạ cúi mặt.
“Ngày ấy anh đi không lời từ biệt. Số liên lạc cũng không còn. Gia đình anh cho người đến tìm gặp em, đưa tiền và yêu cầu em rời đi. Em mang thai, nhưng không dám nói với họ. Em sợ họ ép em bỏ đứa bé.”
“Em chuyển trọ, bỏ học, về quê sinh con. Một mình. Em không nghĩ anh sẽ quay về tìm nữa.”
Dũng lặng người. Anh không biết rằng cha mẹ mình đã cắt đứt mọi liên lạc, xóa sạch tung tích Hạ chỉ để “giải quyết êm đẹp”.
Bao nhiêu năm qua, trong khi anh dằn vặt vì mất đi cả hai, thì mẹ con họ đã âm thầm chống chọi với cuộc đời ở một nơi xa lắc.
Và Vy… chính là đứa trẻ anh đã từng mơ thấy trong căn nhà nhỏ với mảnh vườn năm nào.