Mẹ chồng dắt cả họ lên nhà tôi chơi từ dịp 2/9 đến giờ mãi không chịu về, chồng vét sạch lương để thiết đãi. Không thể chịu nổi được nữa, tôi ôm con về ngoại. Sáng hôm sau, một cuộc gọi từ ngân hàng khiến cả nhà anh t:;á h;:ỏa
Mẹ chồng tôi hay khoe khoang với anh em dưới quê rằng con trai mình giỏi giang, nhà cửa khang trang. Thành thử, cứ vài bữa lại có đoàn người họ hàng xa gần lên thành phố “ở nhờ vài hôm” thậm chí là kéo dài cả tháng. Người thì viện cớ chữa bệnh, người xin tìm việc, kẻ chỉ đơn giản là… đi chơi.
Đỉnh điểm là lần gần đây nhất, mẹ chồng dắt hẳn một đoàn năm sáu người lên chơi 2/9 rồi xem A80. Bà hồ hởi bảo:
– Anh em dưới quê chưa lên thành phố bao giờ. Tao hứa rồi, phải để họ ở đây ít lâu cho biết thế nào là Hà Nội.
Tôi nghe mà sững sờ. Nhà vốn chật, giờ thêm chăn chiếu, thêm mâm cơm, thành cái trại tạm.
Buổi tối, tôi góp ý với chồng:
Anh nói với mẹ đi, như thế này em không chịu nổi nữa. Mình còn con nhỏ, chi phí tốn kém, chưa kể mất hết sự riêng tư.
Hưng thở dài:
– Anh biết. Nhưng mẹ nói thì anh không cãi được. Hơn nữa, họ hàng nhìn vào, mình không tiếp đãi tử tế thì mang tiếng.
Tôi nghẹn lời. Cái gọi là “s//ĩ diệ//n” ấy, cuối cùng đều trút lên vai vợ chồng tôi, chính xác hơn là lên đồng lương duy nhất của anh. Thế rồi…
…Thế rồi… cái sĩ diện ấy đã giáng một đòn chí mạng.
Cuộc Gọi Từ Ngân Hàng
Sau khi tôi ôm con về nhà ngoại, cả căn nhà trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng lầm rầm của những người họ hàng đang bàn tán xôn xao về sự “quá quắt” của tôi. Chồng tôi, anh Hưng, lại tiếp tục phải vật lộn với nhiệm vụ dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng cho cả đoàn. Anh cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn tự nhủ phải cố gắng “giữ thể diện” cho mẹ.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của anh rung lên. Màn hình hiện lên số lạ, anh lưỡng lự rồi cũng bắt máy.
“Xin lỗi, có phải anh Hưng không ạ? Tôi gọi từ Ngân hàng Phương Đông. Về khoản vay mua nhà của anh. Anh đã bị quá hạn thanh toán hai kỳ liên tiếp, nếu anh không thanh toán khẩn cấp trong vòng 24 giờ tới, ngân hàng buộc phải tiến hành thủ tục thu hồi tài sản thế chấp theo hợp đồng.”
Tai anh Hưng ù đi. Anh lảo đảo, làm rơi cả chiếc điện thoại đang phát ra tiếng “tút tút” vô cảm.
Mẹ chồng và mấy người họ hàng nghe thấy tiếng động, xúm lại. Bà mẹ nhặt điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc và biểu tượng ngân hàng.
“Chuyện gì thế Hưng? Ngân hàng nào gọi?”
Chồng tôi nuốt nước bọt, giọng run run:
“Mẹ… là khoản vay mua nhà. Con… con chưa đóng được tiền gốc và lãi tháng này. Thậm chí cả tháng trước nữa…”
Mẹ chồng tôi bật cười: “Có gì mà căng thẳng! Một người giỏi giang, làm ra tiền như con trai mẹ, tiền triệu là chuyện nhỏ! Thế thì cần gì phải lo. Bảo họ là con đang có chút việc, ngày kia gửi.”
Anh Hưng ngước nhìn mẹ, ánh mắt tuyệt vọng:
“Không phải chuyện nhỏ nữa rồi mẹ ạ! Anh em họ hàng lên chơi, con không thể nói lý do không có tiền để không tiếp đãi tử tế. Con đã dùng hết cả tiền lương, cả khoản tiết kiệm dự phòng. Con còn phải dùng cả tiền đóng ngân hàng để trang trải ăn uống, mua sắm cho mọi người… Con cứ nghĩ mình xoay xở được, nhưng giờ thì… họ đòi thu nhà rồi mẹ ơi!”
Không khí trong nhà bỗng đông cứng lại. Những người họ hàng đang cười nói bỗng im bặt, nhìn nhau bối rối. Ánh mắt kinh ngạc, rồi chuyển sang hoài nghi và cuối cùng là… giận dữ, vì cái “sĩ diện hão” đã đẩy cả nhà vào cảnh sắp mất nhà.
Cuộc gọi từ ngân hàng không chỉ là lời cảnh báo về tài chính, mà còn là hồi chuông tỉnh thức tàn nhẫn giáng vào bức tường “sĩ diện” mà mẹ con anh Hưng đã cố công xây dựng.
Kết Thúc Về Quê
“Cái gì? Mất nhà á?”
Mẹ chồng tôi tái mặt, lùi lại vài bước. Cuối cùng, bà cũng hiểu ra, cái “sĩ diện” mà bà không ngừng khoe khoang và đòi hỏi con trai phải giữ gìn đã khiến gia đình họ phải trả giá đắt như thế nào.
Không đợi anh Hưng nói thêm lời nào, cả đoàn họ hàng bỗng trở nên vội vã. Không ai còn muốn “biết thế nào là Hà Nội” nữa.
“Ôi giời ơi, thôi chết rồi, hình như nhà con có việc gấp. Cháu phải về ngay thôi bác ơi…”
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con quên mất hôm nay có lịch tái khám… Thôi cho con về gấp nhé.”
Chỉ trong một giờ đồng hồ, chiếc xe khách từ Hà Nội về quê đã chật kín những người họ hàng mang theo đủ thứ quà cáp, bánh kẹo… và một cảm giác tội lỗi nặng trĩu. Họ ra về nhanh đến mức không kịp nhìn mặt Hưng lần cuối, bỏ lại căn nhà trống trải, ngổn ngang và một khoản nợ khổng lồ đang treo lơ lửng trên đầu.
Sau cùng, anh Hưng phải gọi điện cầu cứu tôi. Tôi quay lại, không phải vì anh, mà vì đứa con và ngôi nhà là tổ ấm của con. Tôi dùng khoản tiền tiết kiệm bên ngoại để đóng khẩn cấp, cứu vãn tình hình trong gang tấc.
Lời Kết
Sau cơn bão tài chính ấy, mẹ chồng tôi không bao giờ còn dám khoe khoang về sự giàu có của con trai mình nữa. Còn anh Hưng, anh đã học được một bài học cay đắng:
“Sĩ diện hão không phải là một món đồ xa xỉ, nó là một loại nợ xấu.”
Từ đó, vợ chồng tôi sống khép kín hơn, tập trung lo cho gia đình nhỏ. Mỗi khi có họ hàng muốn “ở nhờ”, anh Hưng chỉ trả lời dứt khoát: “Nhà con đang phải dành dụm trả nợ ngân hàng. Cả nhà con đang ăn mì gói, không dám tiếp đãi ai đâu.”
Và thật kỳ lạ, từ khi anh Hưng thẳng thắn từ bỏ cái gọi là “thể diện”, cuộc sống của chúng tôi lại trở nên dễ thở, bình yên và giàu có hơn rất nhiều. Cái giá phải trả cho sự bình yên ấy, là một lần suýt mất nhà.
Bạn muốn phát triển thêm chi tiết nào của câu chuyện này không? Ví dụ như cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng sau khi mọi chuyện được giải quyết, hay phản ứng của những người họ hàng khi về quê?