Khuyên chị đẹp bỏ chồng đến với mình, tôi ê chề khi biết mình “đổ vỏ”

Tôi quen chị trong một lần đi công tác ở Đà Lạt. Chị hơn tôi 3 tuổi, là một người phụ nữ đẹp, dịu dàng nhưng ánh mắt lúc nào cũng buồn như chứa đựng cả trời tâm sự. Lúc đầu, tôi chỉ xem chị như một người bạn đồng nghiệp, một “chị sếp” hiểu chuyện, nói năng tinh tế. Nhưng rồi, càng trò chuyện, tôi càng thấy mình bị cuốn vào thế giới của chị, nơi có những vết nứt nhỏ trong hôn nhân, những đêm dài cô đơn và một người phụ nữ đang khao khát được yêu thương trở lại.

Chị nói rằng cuộc hôn nhân của mình đã nguội lạnh từ lâu. Chồng chị là một doanh nhân suốt ngày đi công tác, có khi cả tháng chẳng về nhà. Tôi nhớ có lần, chị kể giọng run run:

– Anh ấy giờ coi chị như người giúp việc thôi. Chị mang thai được 3 tháng thì anh ấy đi luôn, bảo bận dự án. Sinh nhật chị cũng quên. Chị mệt quá rồi.
Khuyên chị đẹp bỏ chồng đến với mình, tôi ê chề khi biết mình "đổ vỏ”

Lúc đó, tôi thấy thương nhiều hơn là phán xét. Một người phụ nữ mang thai, đang cần được yêu thương, lại phải chịu cô đơn đến thế, ai mà không xót? Chúng tôi nhắn tin thường xuyên hơn. Rồi dần dần, từ những câu hỏi “Hôm nay chị ăn sáng chưa?”, “Em thấy chị gầy đi đấy”, thành những cuộc gọi dài cả giờ. Tôi bắt đầu nghĩ: “Nếu là mình, mình sẽ không để người phụ nữ ấy phải khóc”. Một buổi tối, sau khi đi ăn cùng đồng nghiệp, tôi nhắn cho chị:

– Nếu chị thấy khổ quá, hãy buông đi. Em sẽ ở bên chị.

Tin nhắn gửi đi trong men say và sự bốc đồng của một gã trai tưởng mình hiểu tình yêu. Nhưng chị không trả lời ngay. Mãi đến hôm sau, chị mới viết lại:

– Đừng nói vậy. Em chưa hiểu hết chuyện đâu.

Tôi nghĩ chị đang sợ. Nên tôi càng cố chứng minh tình cảm của mình bằng cách gọi điện, quan tâm, gửi quà, thậm chí xin nghỉ vài ngày bay vào Đà Lạt chỉ để gặp chị. Hôm ấy, chị không trang điểm, mặc chiếc váy bầu màu be, đứng dưới tán hoa dã quỳ vàng. Nhìn thấy tôi, chị bật khóc. Và tôi ôm chị, lần đầu tiên, cũng là lúc tim tôi tan ra hoàn toàn.

Vài tuần sau, chị báo đã ly hôn. Tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì nghĩ cuối cùng chị cũng dám sống cho mình. Lo vì biết chị đang mang thai, nhưng chị nói, chồng cũ không quan tâm, nên sẽ tự sinh con, tự nuôi.

Chúng tôi dọn về sống cùng nhau sau khi chị sinh. Tôi chăm chị như một người chồng thực thụ, thức đêm pha sữa, thay tã, đưa con đi khám. Tôi yêu đứa bé, coi nó như con ruột. Cả hai dần trở thành một gia đình thực sự, dù chẳng có đám cưới. Thế rồi một ngày, khi con được gần 1 tuổi, tôi phát hiện ra tin nhắn cũ trong điện thoại chị. Là từ người chồng cũ. Tin nhắn gửi trong khoảng thời gian chị nói “đã ly hôn”:

– Anh sẽ chịu trách nhiệm, đừng lo. Nhưng giờ chưa thể công khai, anh phải giữ danh tiếng.

Khuyên chị đẹp bỏ chồng đến với mình, tôi ê chề khi biết mình "đổ vỏ”

Tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Tôi gặng hỏi, và chị chỉ im lặng. Cuối cùng, nước mắt chị rơi:

– Anh ấy chưa hề rời bỏ em. Tụi em chỉ cãi nhau. Em yếu lòng, em cần ai đó. Và rồi em phát hiện có thai. Em… không biết chắc con của ai.

Tôi lặng người. Toàn bộ những gì tôi tin tưởng sụp đổ trong vài giây. Tôi nhận ra, suốt thời gian qua, tôi chỉ là người lấp chỗ trống. Một “người tạm thời”, không hơn. Tôi rời đi trong lặng lẽ. Nhưng không oán hận. Chị không lừa tôi vì toan tính, mà vì cô đơn. Còn tôi, tự đẩy mình vào bi kịch vì đã không phân biệt được giữa “thương hại” và “yêu thật”.

Mười tháng sau, tôi nhận được tin chị tái hợp với chồng cũ. Cả hai bế con đi dạo, trông hạnh phúc. Tôi đứng xa, chỉ biết mỉm cười. Bất ngờ là đứa trẻ chạy về phía tôi, ôm chân tôi gọi: “Ba ơi”. Cả tôi và chị đều sững lại. Chị nói khẽ:

– Dù thế nào, con vẫn mang họ của em.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như được xoa dịu. Có lẽ tình yêu đôi khi không cần kết thúc bằng hạnh phúc, mà bằng sự bình an. Tôi đã từng sai, nhưng chính đứa trẻ ấy đã khiến tôi hiểu rằng: Đừng vội chen vào khi một người phụ nữ đang yếu đuối, vì có thể ta chỉ đang “vá” lại nỗi đau, chứ không thật sự chữa lành nó.