Chuẩn bị kỷ niệm 4 năm yêu nhau, Thanh Thảo suy sụp khi người yêu bất ngờ bị xuất huyết não. Gần 4 tháng qua, cô ở bên chăm sóc, làm mọi thứ có thể với hy vọng nửa kia sẽ sớm tỉnh lại.

Thảo nghe tin, vội vàng chạy sang nhà Huy nhưng khi tới nơi, anh đã hôn mê, co giật kèm nôn ói. Sốc và hoảng sợ, Thảo vẫn cố giữ bình tĩnh gọi cấp cứu. Kết quả chẩn đoán tại bệnh viện khiến cô lặng người: Huy bị xuất huyết não. Không phải gánh nặng Gần 4 tháng trôi qua kể từ khi nghe tin dữ, nhớ lại khoảnh khắc ngồi ở hành lang chờ Huy phẫu thuật, Thảo vẫn nghẹn ngào: “Bác sĩ nói chỉ cần chậm một tiếng thôi là có thể không cứu được. Lúc đó, mình khóc rất nhiều, mình bất lực, không biết phải làm gì, mình chỉ sợ mất Huy”. May mắn, nhờ được cấp cứu kịp thời, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Thời gian đầu, Quốc Huy được điều trị tại một bệnh viện ở Cần Thơ, Thảo gần như túc trực bên giường bệnh. Thỉnh thoảng, cô về nhà sửa soạn thêm đồ đạc, rồi vượt gần trăm cây số, trở lại với bạn trai.

Thời gian rảnh, cô tranh thủ livestream trên mạng xã hội để có thêm khoản dự phòng. “Mình livestream kiếm thêm thu nhập để lo cho Huy, không chỉ lo trước mắt mà mình còn muốn vững vàng tài chính hơn để khi tỉnh lại, Huy không cảm thấy áp lực. Mình không muốn anh nghĩ rằng anh là gánh nặng của bất kì ai cả”, Thanh Thảo chia sẻ. Cứ thế, mỗi ngày, Thảo đều đặn đi học, chiều tối vào bệnh viện. Có hôm, cô thức livestream đến 3-4 giờ sáng, sau đó vẫn tranh thủ vào viện để kịp thay ca với gia đình Huy. Niềm tin mãnh liệt Có những ngày, Thanh Thảo gần như kiệt sức sau những ca học, ca làm và đêm dài trông chừng trong bệnh viện. Thế nhưng chỉ cần Huy khẽ cử động, chớp mắt hoặc co nhẹ đầu ngón tay, cô lại thấy mình có thêm hy vọng.
“Bác sĩ không nói trước điều gì, nên mình chỉ biết chờ đợi và hy vọng. Mỗi ngày chăm Huy, mình cảm nhận được anh vẫn đang nghe, vẫn phản ứng với những lời mình nói. Chỉ cần Huy nhúc nhích một chút thôi, mình cũng thấy hạnh phúc rồi”, Thảo chia sẻ. Với niềm tin mãnh liệt đó, mỗi ngày, Thảo đều ngồi bên giường bệnh thủ thỉ với bạn trai. Cô kể cho anh nghe về buổi học ở trường, về công việc bán hàng online, về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Dù câu chuyện bắt đầu thế nào, lúc nào cô cũng khép lại bằng lời nhắn quen thuộc: “Em tin anh sẽ tỉnh lại”.

Hàng ngày, Thảo cùng gia đình kiên trì hỗ trợ anh tập những động tác vật lý trị liệu đơn giản, xoa bóp tay chân, giúp cơ thể không bị cứng và duy trì phản xạ. Với Thảo, từng phản ứng dù là nhỏ nhất cũng là một dấu hiệu đáng quý, là động lực để cô tiếp tục chờ đợi. Hôm nay, bên giường bệnh, như mọi khi, Thảo vẫn khẽ nói: “Huy ơi tỉnh dậy ôm em đi”. An Khánh Nguồn:https://lifestyle.znews.vn/co-gai-kiem-tien-cham-ban-trai-xuat-huyet-nao-huy-oi-day-om-em-di-post1593826.html