PHÍ HIẾU THUẬN
Ngay sau khi cầm tờ giấy ly hôn trong tay, tôi lập tức cắt khoản “phí hiếu thuận” mười triệu mỗi tháng cho mẹ chồng.
Đó là thói quen tôi duy trì suốt ba năm làm dâu – một cách để yên ổn trong ngôi nhà mà lòng người lạnh hơn gạch. Mẹ chồng tôi vốn chẳng thương con dâu, nhưng lại coi tôi là “cây ATM di động”. Mỗi tháng, tôi đều gửi tiền về quê, bà gọi đó là “phí hiếu thuận”, còn tôi gọi là “phí yên thân”.
Cái ngày tôi phát hiện ra chồng mình đang “chăm sóc em yêu” trong trung tâm chăm sóc sau sinh, tôi vẫn còn ngu ngốc đến mức không dám tin. Nhưng mọi thứ quá rõ: anh ta bận rộn đến mức không có thời gian về nhà, điện thoại luôn trong tình trạng “đang họp”, còn cô gái kia thì đăng story trong phòng bệnh sang trọng với caption “anh yêu hôm nay lại mang cháo tổ yến cho hai mẹ con”.
Thật mỉa mai. Tôi cưới anh bốn năm, chưa từng mang thai, bởi anh viện lý do “chưa sẵn sàng làm cha”. Thì ra, anh chỉ chưa sẵn sàng… với tôi.
Buổi chiều hôm đó, tôi in toàn bộ giấy tờ, nộp đơn ly hôn, ký một lèo, không run tay. Anh ta còn đang mải quay story bóc tôm cho “em yêu”, chẳng hề biết rằng cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc chỉ bằng một nét bút.
Khi mẹ chồng biết tin, bà gọi điện cho tôi, giọng hốt hoảng:
– Cô bị điên à? Ly hôn là mất phúc đức đấy! Con trai tôi chỉ… nhất thời sai lầm thôi
Tôi cười, bình tĩnh nói:
– Mẹ à, phúc đức của con không nằm trong ví mẹ đâu. Còn “phí hiếu thuận” tháng này, con xin phép cắt luôn.
Phía đầu dây kia im bặt, rồi tắt máy.
Tôi tưởng thế là hết, ai ngờ vài ngày sau, mẹ chồng khăn gói từ quê lên tận nơi, gõ cửa nhà tôi. Bà nói muốn “nói chuyện lần cuối”.
Tôi mở cửa, mời bà vào. Gương mặt bà nhăn nhúm, nhưng ánh mắt vẫn đầy tính toán:
– Cô tưởng ly hôn là thoát à? Nhà này có tên cô trong sổ hồng, chia đôi là được sao? Tiền mua nhà ngày xưa là tôi cho thằng Nam vay, cô liệu hồn mà trả lại!
Tôi nhìn bà, giọng vẫn nhẹ:
– Dạ, đúng là mẹ cho vay. Nhưng con có giữ biên lai chuyển khoản, người đứng tên gửi tiền là chính con. Mẹ nhớ không, lúc đó mẹ chỉ gửi 20 triệu để “lấy may”, còn con bỏ vào gần 700 triệu. Giấy tờ con giữ hết.
Mặt bà tái đi.
Tôi không muốn cãi nữa. Tôi đưa bà tờ giấy photo tờ ly hôn – nơi ghi rõ: “Tài sản thuộc sở hữu riêng của người vợ do tự tạo lập trước hôn nhân.”
Bà lặng người. Rồi đột nhiên, bà bật khóc.
– Tôi sai thật rồi. Tôi tưởng… cô chỉ giỏi nói, không ngờ lại tính toán kỹ đến thế. Hóa ra bấy lâu nay tôi mới là người tự đẩy con mình đi.
Giọng bà run run. Tôi thấy khó chịu trong ngực, không phải vì hả hê, mà vì một nỗi buồn lạ lẫm.
Tôi chưa từng muốn hận mẹ chồng. Chỉ là, trong suốt mấy năm sống cùng nhau, bà luôn coi tôi như người ngoài. Lúc chồng lạnh nhạt, bà chỉ nói: “Đàn bà thì phải nhịn”. Khi tôi ốm, bà bảo: “Nó đi với bạn gái cũng là chuyện bình thường, miễn nó còn về nhà là được.”
Nhưng khi nghe bà khóc, tôi bỗng thấy thương. Có lẽ, bà cũng chỉ là một người mẹ không biết cách yêu con, nên mới làm tổn thương người khác.
Tôi đun nước, rót cho bà chén trà nóng:
– Mẹ, con không cần gì nữa. Con chỉ muốn yên ổn. Phần tiền hàng tháng con gửi, mẹ cứ coi như con đã báo hiếu mấy năm qua. Sau này… mẹ có khó khăn, con vẫn giúp trong khả năng, nhưng con không thể làm dâu nữa.
Bà nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
– Cô có thể không làm dâu, nhưng đừng để tôi mất con trai.
Tôi mỉm cười buồn:
– Mẹ yên tâm, con chỉ buông, không cướp. Anh ấy giờ đã có người chăm sóc rồi.
Bà im lặng rất lâu. Rồi bà đứng dậy, đi ra cửa, quay lại nói khẽ:
– Dù sao, tôi vẫn mong cô hạnh phúc
Ba tháng sau, tôi dọn ra căn hộ nhỏ ở ngoại ô, bắt đầu lại từ đầu. Công việc thiết kế nội thất giúp tôi đủ sống, và tôi thấy mình tự do hơn bao giờ hết.
Một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ. Đầu dây là mẹ chồng cũ. Giọng bà yếu ớt:
– Cô à… tôi ở bệnh viện. Nam nó đi công tác xa, mà tôi… không ai chăm.
Tôi im lặng mấy giây, rồi bảo:
– Con đến.
Khi tôi tới, bà nằm trên giường, gầy và xanh xao. Bà nắm tay tôi, rưng rưng:
– Tôi xin lỗi… Hóa ra, đến lúc bệnh, tôi mới hiểu thế nào là cô đơn. Cảm ơn cô vẫn đến.
Tôi ngồi bên giường, lặng yên lau mồ hôi cho bà. Không còn là mẹ chồng – nàng dâu, mà chỉ là hai người phụ nữ từng làm tổn thương nhau, giờ học cách tha thứ.
Hôm bà xuất viện, tôi để lại phong bì với số tiền vừa đủ chi phí thuốc men, rồi đứng dậy chào:
– Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé. Con đi làm lại đây.
Bà nắm tay tôi, nói nhỏ:
– Tôi không dám nhận. Nhưng nếu được… thỉnh thoảng ghé thăm tôi. Không cần mang gì, chỉ cần cô nói chuyện một lát.
Tôi gật đầu.
Một năm sau, tôi mở một cửa hàng nhỏ – tên là “Hiếu Thuận Decor”. Cái tên nghe có vẻ trào phúng, nhưng là lời nhắc để tôi nhớ: lòng hiếu thuận không phải là tiền bạc hay phục tùng, mà là sự tử tế cuối cùng ta dành cho nhau, ngay cả khi đã từng làm tổn thương.
Thi thoảng, tôi vẫn ghé thăm bà. Bà đã già yếu, sống một mình trong căn nhà nhỏ. Chúng tôi nói chuyện bình thường, như hai người thân xa lâu ngày gặp lại.
Còn chồng cũ tôi – à không, người đàn ông ấy – sau khi “em yêu” sinh con, lại bị chính cô ta bỏ rơi để chạy theo người giàu hơn. Anh ta từng đến tìm tôi, nói muốn “làm lại”. Tôi chỉ mỉm cười:
– Em đã làm lại rồi. Chỉ là… không có anh trong đó.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trong quán nhỏ, nhìn ra ngoài trời mưa. Tôi chợt nhớ đến câu nói cũ của mẹ chồng: “Ly hôn là mất phúc đức.”
Tôi bật cười. Không, ly hôn không làm tôi mất phúc đức. Nó chỉ khiến tôi học được một điều giản dị nhất:
Khi một người phụ nữ dám dừng lại đúng lúc, đó không phải là thất bại – mà là bắt đầu của tự do.
