Tôi tên là Hùng, ba mươi hai tuổi, chủ một gara ô tô nhỏ ở quê. Ba năm trước, tôi và Lan ly hôn. Cô là người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, nhưng tôi thì lại coi thường điều đó. Khi bắt đầu có tiền, có bạn bè tung hô, tôi thấy cô trở nên “quê mùa, nhạt nhẽo”, và nghĩ rằng mình xứng đáng với người khác tốt hơn.
Ngày Lan thu dọn đồ rời khỏi nhà, cô chỉ nói một câu:
– Anh sống sao cho đừng ân hận là được.
Tôi cười nhạt, nghĩ cô chỉ nói cho có. Nhưng đời đúng là lắm bất ngờ.
Ba năm sau, trong một lần ngồi cà phê với đám bạn, tôi nghe tin Lan sắp lấy chồng.
Thằng bạn thân hất cằm:
– Nghe đâu chồng nó là người tàn tật, đi xe lăn đấy.
Tôi cười khẩy, nâng ly cà phê lên:
– Nó mà lấy được ai chịu cưới thì đúng là phép lạ.
Mấy thằng bạn hùa vào cười, bảo tôi nên đến “chúc mừng” cho vui. Lòng tôi lúc đó đầy kiêu ngạo và ganh tị. Một phần vì tự ái, phần khác là muốn chứng minh rằng: Không có tôi, cô ta chẳng là gì cả.
Ngày cưới, tôi lái chiếc ô tô bóng loáng đến nhà gái. Cổng rợp hoa, người ra kẻ vào tấp nập. Tôi cố tình đỗ xe ngay trước sân, mở nhạc lớn, bước xuống trong bộ đồ hàng hiệu. Ánh mắt mọi người nhìn tôi, nửa ngạc nhiên, nửa khó chịu.
Lan bước ra trong chiếc váy cưới giản dị. Cô gầy hơn trước, nhưng ánh mắt lại sáng và bình yên đến lạ. Bên cạnh cô là chú rể – đúng như lời đồn, anh ta ngồi xe lăn, hai chân gầy yếu. Tôi nhếch môi cười, bước đến chào như người “trên cơ”:
– Chào Lan. Lâu rồi không gặp. Không ngờ em cưới nhanh vậy.
Cô mỉm cười nhẹ:
– Cảm ơn anh đã đến. Đây là Minh, chồng em.
Người đàn ông ấy quay sang tôi, chìa tay:
– Chào anh, tôi nghe Lan kể về anh. Cảm ơn anh đã từng là một phần trong cuộc đời cô ấy.
Giọng anh trầm, ánh mắt chân thành. Tôi định buông lời mỉa mai, nhưng không hiểu sao cổ họng nghẹn cứng.
Một lát sau, tôi thấy Minh cẩn thận chỉnh lại váy cưới cho Lan, rồi nói nhỏ:
– Em ngồi xuống nghỉ chút đi, anh sợ em mệt.
Lan cười, đặt tay lên vai anh:
– Em khỏe, anh đừng lo.
Khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như chậm lại. Tôi chợt nhận ra, trong ánh mắt họ không có chút thương hại, chỉ có tình yêu thật sự.
Tôi lùi ra ngoài, nghe người hàng xóm thì thầm kể:
– Anh Minh bị tai nạn khi cứu người trong vụ cháy. Sau đó mất đôi chân. Cô Lan làm ở trung tâm phục hồi chức năng, chính cô giúp anh tập đi, rồi hai người thương nhau.
Tôi đứng chết lặng.
Tôi từng nghĩ Lan yếu đuối, không dám sống khác tôi. Nhưng hóa ra, cô lại đủ mạnh mẽ để bắt đầu lại từ đầu, đủ bao dung để yêu một người dù anh ấy không thể bước đi.
Tiếng nhạc cưới vang lên. Mọi người vỗ tay chúc phúc. Minh nắm tay Lan, ánh mắt anh rạng ngời như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi cô. Còn tôi – kẻ tưởng mình thắng cuộc – lại thấy tim mình nhói lên.
Tôi rời đám cưới lặng lẽ, chẳng nói với ai lời nào. Trên đường về, tiếng cười nói trong đầu dần lịm đi, chỉ còn lại khoảng trống khó tả. Tôi tự hỏi: Tại sao mình lại thấy đau?
Đêm đó, tôi nằm một mình trong căn nhà lạnh. Những hình ảnh cũ ùa về – bữa cơm cô nấu, chiếc áo cô từng vá cho tôi, lời nhắc “Anh đừng uống nhiều nữa nhé”… Tôi từng hất đi tất cả chỉ vì nghĩ mình xứng đáng với thứ “tốt hơn”.
Giờ đây, nhìn người đàn ông ngồi xe lăn vẫn khiến Lan cười hạnh phúc, tôi mới hiểu:
Tôi từng có được tất cả, nhưng lại ngu ngốc tự tay đánh mất.
Tôi bật điện thoại, vô thức vào trang cá nhân của cô. Ảnh cưới vừa đăng, caption đơn giản:
“Hạnh phúc không cần hoàn hảo, chỉ cần đúng người.”
Nước mắt tôi rơi lúc nào chẳng hay. Tôi ôm gối, ngồi thừ nhìn lên trần nhà, lòng đau đến nghẹt thở.
Không phải vì ghen, mà vì tôi nhận ra: Người tàn tật thật sự không phải anh ta, mà là tôi.
Tôi có đôi chân khỏe mạnh, nhưng lại để trái tim mình què quặt vì kiêu ngạo và ích kỷ.
Sau đêm ấy, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi thôi khoe mẽ, thôi cười cợt người khác. Tôi tham gia làm thiện nguyện, giúp đỡ trung tâm phục hồi chức năng nơi Lan từng làm. Mỗi lần nhìn những người ngồi xe lăn cố gắng từng bước, tôi lại thấy xấu hổ vì những năm tháng mình sống vô nghĩa.
Một lần, tôi tình cờ gặp lại Lan ở siêu thị. Cô vẫn hiền như xưa, chỉ khác là ánh mắt rạng rỡ hơn. Cô nói:
– Thấy anh sống tốt là em mừng rồi.
Tôi mỉm cười, không nói gì thêm.
Tối đó, tôi lái xe về nhà, mở cửa sổ nhìn bầu trời sao. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy lòng bình yên.
Có lẽ, trong cuộc đời này, không phải ai đi sau cũng là kẻ đến muộn.
Và đôi khi, để học được cách yêu đúng, ta phải trả giá bằng cả một đời ân hận.
 
							