Tôi tên Nam, ba mươi bảy tuổi, nhân viên kinh doanh cho một công ty thiết bị y tế ở Hà Nội. Tôi có vợ – Mai, làm kế toán ngân hàng, hiền, nhẹ nhàng và hết lòng vì chồng con. Sáu năm hôn nhân, mọi thứ êm ả, đến mức đôi khi tôi thấy… nhạt.
Cho đến khi chị Hạnh xuất hiện.
Chị là sếp mới của tôi – ba mươi tám tuổi, ly hôn, sắc sảo, giàu kinh nghiệm và có thứ tự tin khiến đàn ông khó rời mắt. Chị nói năng nhỏ nhẹ, nhưng câu nào cũng khiến người nghe thấy mình được “thấu hiểu”.
Một chiều họp xong, chị rủ cả phòng đi đánh pickleball – môn thể thao mới đang nổi ở mấy khu trung lưu Hà Nội. Cả nhóm hăng hái, nhưng hôm đó chỉ có tôi ở lại vì “muốn thử học.”
Chị cười:
“Vậy tốt quá, tôi dạy anh. Chơi pickleball phải có cảm giác… như nắm được nhịp tim người đối diện.”
Lúc đó tôi chưa hiểu chị ám chỉ gì.
Buổi đầu tiên, sân vắng, ánh đèn vàng nhạt. Tiếng bóng “póc… póc…” đều đặn vang trong đêm. Chị tiến lại gần, chỉnh tay cầm vợt cho tôi, hơi thở phả sát bên tai:
“Thả lỏng ra, anh cứng quá… phải mềm đi một chút mới cảm được.”
Không hiểu sao, tim tôi đập loạn.
Những buổi sau, tôi viện cớ “tập thể thao cho khỏe” để về muộn. Vợ không nghi ngờ, còn chuẩn bị sẵn nước chanh cho tôi mang đi.
Cứ thế, tôi và chị Hạnh đánh bóng cùng nhau ba, bốn buổi mỗi tuần. Rồi chuyển sang ăn tối, uống rượu vang, và… những buổi đêm trong căn hộ sang trọng của chị.
Tôi tưởng mình được yêu.
Một lần, sau khi xong việc, chị nằm tựa đầu lên vai tôi, giọng khẽ:
“Anh đừng nghĩ tôi cần tiền hay tình đâu. Tôi chỉ muốn có người hiểu mình một chút… giống anh.”
Tôi ngây dại tin thật. Tôi bắt đầu coi thường vợ – người luôn thức dậy sớm nấu ăn, người gửi tin nhắn “Anh đi đường cẩn thận nhé” mà tôi chẳng buồn đọc.
Rồi một ngày, Mai nói:
“Anh có thể dạy em chơi pickleball không? Em thấy mấy chị cơ quan chơi vui lắm.”
Tôi giật mình, nói dối: “Anh bận lắm, để hôm khác.”
Mai chỉ cười nhẹ. Tôi không để ý, rằng ánh mắt ấy… đã khác.
Một tuần sau, công ty tổ chức giải pickleball nội bộ. Tôi bắt cặp cùng chị Hạnh. Lúc ra sân, tôi chết điếng khi thấy Mai ngồi hàng ghế khán giả, bên cạnh giám đốc công ty. Cô ấy mặc váy trắng, bình thản nhìn tôi, như thể đang xem một vở kịch đã biết sẵn kết cục.
Trận đấu hôm đó, tôi đánh rối tung, tay run như người mất kiểm soát. Sau trận, tôi định đến giải thích thì Mai chỉ nói:
“Không cần. Em xem đủ rồi.”
Về nhà, trên bàn ăn là hai cây vợt mới, một màu xanh, một màu đỏ – cùng một tờ đơn ly hôn.
Bên dưới dòng chữ “Lý do: không còn niềm tin.”
Mai để lại thêm một tấm ảnh: tôi và chị Hạnh ôm nhau trong xe – chụp từ camera sân pickleball.
“Lần đầu tiên anh cầm vợt, anh bảo thấy hồi hộp. Em không ngờ, đó lại là lần anh bắt đầu đánh mất em.”
Cô xếp quần áo, ôm con rời đi trong đêm. Tôi cố gọi, nhưng chỉ nghe tiếng “thuê bao không liên lạc được.”
Sau khi ly hôn, tôi dọn về ở cùng chị Hạnh. Mấy tháng đầu, chị chiều chuộng tôi, đưa tôi đi công tác, du lịch, mua đồng hồ, vest, thậm chí nhắc tôi:
“Anh xứng đáng hơn thế này. Tôi sẽ giúp anh lên chức.”
Tôi tưởng mình đổi đời.
Nhưng rồi, dần dần, chị bận hơn, lạnh hơn, ít nhắn tin, ít về nhà. Một ngày, chị báo sẽ vào TP.HCM công tác dài hạn, hẹn “khi nào ổn sẽ gọi.”
Chưa đầy hai tháng sau, mạng xã hội tràn hình chị mặc váy cưới – chồng mới là giám đốc khu thể thao mà công ty tôi từng hợp tác.
Còn tôi, bị điều chuyển đi tỉnh, mất chức, mất nhà, mất tất cả.
Ba tháng sau, tôi bất ngờ gặp lại Mai – trong buổi họp chi nhánh mới.
Cô bước vào với tư cách… giám đốc tài chính của tập đoàn.
Chính cô là người được bổ nhiệm thay cho chị Hạnh.
Tôi chết lặng. Cô chỉ nhìn tôi, nụ cười thoáng qua:
“Anh còn nhớ cách cầm vợt chứ? Giờ thì hãy cố mà giữ vững tay… vì sân này, không có chỗ cho người run rẩy.”
Từ đó, tôi không dám chạm vào cây vợt pickleball nữa.
Mỗi khi nghe tiếng bóng “póc… póc…” vang từ sân bên, tim tôi lại nhoi nhói – như tiếng gõ cửa của quá khứ.
Hóa ra, đôi khi chỉ cần cầm sai một cây vợt, anh có thể đánh sập cả cuộc đời mình.
