Sinh Nhật Tôi, Chồng Dẫn Đi Ăn Bát Phở 40 Nghìn Rồi Bảo “Thế Là Đủ”, Ai Ngờ Khi Về Nhà Tôi Lấy Ra Một Thứ Khiến Anh Tái Mặt Và Lập Tức Quỳ Xuống, Nhưng Đã Muộn Rồi…

Tôi và Tùng cưới nhau được năm năm. Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo: “Vợ chồng tụi nó ổn định, nhà cửa đàng hoàng, chồng làm công trình lương khá, vợ làm văn phòng chỉn chu.”

Nếu có điều gì khiến tôi hơi buồn, chắc chỉ là Tùng không phải người tinh tế. Anh ít khi nhớ ngày đặc biệt. Năm nay tôi không kỳ vọng gì nhiều—chỉ mong một bữa tối tử tế, chút quan tâm để thấy mình vẫn còn được trân trọng.

Sáng sinh nhật, tôi vẫn dậy sớm nấu đồ ăn cho cả nhà. Tùng nhìn lịch rồi “À” một tiếng, bảo:
— Hôm nay sinh nhật vợ hả? Chúc mừng nha.
Hết.
Không ôm, không thơm má, không tặng gì. Nhưng tôi vẫn cười. Người ta nói phụ nữ sau kết hôn càng lúc càng dễ hài lòng.
Tối hôm đó, Tùng chở tôi ra khỏi ngõ. Tôi nghĩ anh chuẩn bị dẫn tôi tới quán nào đó sang sang, ít nhất cũng là nơi có ánh nến vàng và ly nước ép được trang trí mấy lá bạc hà.
Nhưng không.
— Ăn phở nha. — Anh dựng xe trước quán phở quen ở đầu chợ.
Tôi hơi sững lại.
— Ừ… cũng được.
Quán đông, mùi nước lèo thơm lan trong không khí. Một bát phở 40 nghìn—không phải điều gì tệ. Nhưng đó là sinh nhật tôi. Tôi đã mơ một chút gì khác. Một chút thôi.
Tôi ăn lặng lẽ. Tùng thì vừa ăn vừa xem điện thoại. Hết bát, anh đứng dậy:
— Về thôi. Khuya rồi.
Không hoa. Không bánh. Không một câu hỏi “Em muốn gì?”.
Ở khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu: không phải vì bát phở, mà vì năm năm sống bên nhau, tôi chưa từng được coi là ưu tiên.

Về đến nhà, tôi bước vào phòng ngủ, mở tủ lấy vali. Tùng đi theo:
— Làm gì đấy?
— Em muốn ly hôn.
Tùng bật cười như thể tôi vừa nói một câu đùa kỳ quặc:
— Em điên à? Chỉ vì bát phở 40 nghìn?
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy ngạc nhiên của anh.
— Không phải vì bát phở. Mà vì anh không hiểu em. Năm năm rồi, anh có bao giờ làm điều gì vì em, ngoài những thứ tối thiểu của một cuộc hôn nhân?
Tùng nhíu mày:
— Nhưng anh có thiếu thốn gì đâu? Tiền anh đưa đầy đủ, em muốn mua gì thì mua. Anh xài có bao nhiêu đâu.
Tôi thở dài. Đàn ông thường nghĩ “đủ tiền” nghĩa là “đủ tình”.
Không trả lời anh, tôi đi đến bàn trang điểm, lôi ra một hộp gỗ nhỏ, đặt lên giường.
Tùng nhìn hộp gỗ ấy và… tái mặt.
Chiếc hộp gỗ này Tùng chưa từng thấy. Nhưng anh biết rõ bên trong là gì.
Ba tháng trước, tôi tình cờ đọc được cuộc trò chuyện lạ trong điện thoại chồng—một cô gái tên “H.L”. Nội dung không quá mùi mẫn, nhưng đủ khiến tôi lạnh gáy:
“Cuối tuần anh ghé nha.”
“Anh nhớ cái ôm hôm bữa.”
“Lo gì, vợ anh hiền lắm.”
Tôi không làm ầm lên. Tôi không đánh ghen, không khóc lóc, không hỏi han. Tôi chỉ lặng lẽ in toàn bộ tin nhắn, xếp gọn vào chiếc hộp gỗ.
Không phải để trả thù. Mà để nhắc mình: nếu một ngày cần kết thúc, tôi phải có lý do rõ ràng để không mềm lòng.
Lúc ấy, tôi còn hy vọng anh thay đổi. Hy vọng anh nhận ra mình sai. Hy vọng anh quay về gia đình. Nhưng Tùng không biết. Anh vẫn đi sớm về muộn, vẫn ôm điện thoại mỗi tối, vẫn để tôi một mình trong những ngày cần sự quan tâm nhất.
Bây giờ, tôi mở hộp gỗ ra. Bản in rơi đầy giường.
Tùng cứng người:
— Em… Em giữ cái này từ bao giờ?
Tôi bình thản:
— Ba tháng rồi.
Anh lắp bắp:
— Sao… sao em không nói?
— Nói để làm gì? Để anh xin lỗi vài câu, rồi lại lặp lại y như cũ? Em im lặng để xem anh có tự biết mình sai không. Kết quả thì… anh dẫn em đi ăn một bát phở 40 nghìn trong ngày sinh nhật.
Gương mặt Tùng trắng bệch. Đôi mắt anh đảo đi đảo lại, tìm lời bào chữa.
— Anh với cô ấy… không có gì đâu. Chỉ là nói chuyện vớ vẩn…
Tôi bật cười.
— Vớ vẩn đến mức phải giấu vợ?
Anh im.
Tôi nói chậm rãi, từng chữ rơi xuống như đá:
— Hôm nay anh hỏi vì sao em đòi ly hôn chỉ vì bát phở 40 nghìn. Bây giờ anh hiểu lý do thật chưa?
Tùng không trả lời. Anh ngồi xuống giường, ôm mặt.
Im lặng kéo dài hàng phút. Tôi đứng cạnh cửa, tay đặt lên vali.
— Em định đi thật sao? — Tùng nói, giọng khàn đặc.
— Em đã định đi từ ba tháng trước. Hôm nay chỉ là giọt cuối cùng.
Anh bước đến, nắm tay tôi:
— Cho anh cơ hội được không? Anh sai. Anh thật sự sai. Anh không muốn mất em.
Tôi nhìn bàn tay anh—bàn tay từng là nơi tôi tìm sự an tâm trong những ngày mệt mỏi. Giờ chỉ còn là thứ níu kéo muộn màng.

— Nếu em tha thứ cho anh vì chuyện kia, em cũng không tha thứ cho cách anh đối xử với em. Em không cần hoa. Em không cần nhà hàng sang trọng. Em chỉ cần được trân trọng.
Giọng tôi nghẹn lại:
— Nhưng năm năm rồi, em không cảm nhận được điều đó.
Tùng buông tay.
— Anh tưởng… phụ nữ cưới rồi thì không cần mấy thứ đó nữa. Anh nghĩ em không quan trọng chuyện quà cáp.
— Vấn đề không phải quà. — Tôi mỉm cười buồn. — Vấn đề là trái tim.
Tối đó, tôi kéo vali ra khỏi nhà. Tôi ở tạm nhà cô bạn thân. Không khóc. Chỉ… nhẹ.
Ba ngày sau, Tùng gọi, nhắn hàng chục tin, xin gặp. Tôi đồng ý.
Anh ngồi trước mặt tôi trong quán cà phê vắng, gầy đi, mắt thâm quầng.
— Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi.
Tôi nhìn anh:
— Em không ghét anh. Em chỉ… không còn cảm thấy mình thuộc về cuộc hôn nhân này.
Anh run run:
— Anh sẽ thay đổi. Anh hứa.
Tôi lắc đầu:
— Người ta chỉ thay đổi khi thấy cần phải thay đổi. Còn anh… chỉ hứa khi sắp mất.
Anh cúi đầu. Một giọt nước mắt rơi xuống bàn gỗ.
Tôi bất ngờ. Tùng chưa từng khóc. Dù vậy, thứ cảm xúc trong tôi không phải dao động, mà là… bình yên.
— Chúng ta ký đi. — Tôi nói nhẹ như thở. — Tốt cho cả hai.
Sau vài phút, Tùng khẽ gật.
Ngày hoàn tất thủ tục, trời mưa nhỏ. Tôi đứng trước cửa Ủy ban nhìn dòng xe qua lại. Tùng tiến đến đưa tôi chiếc ô.
— Cầm đi, mưa ướt.
Tôi nhận lấy, cảm ơn. Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nghe được từ anh một câu quan tâm đúng nghĩa. Nhưng nó đến quá muộn.
Chúng tôi chào nhau. Không trách móc. Không níu kéo. Chỉ có sự mệt mỏi của hai người trưởng thành biết rằng đã đến lúc dừng lại.
Một tháng sau, tôi thuê một căn phòng nhỏ gần công ty. Tôi học nấu ăn ngon hơn, mua vài cái váy mình thích, đăng ký lớp yoga mà ngày xưa tôi bị Tùng chê “mất thời gian”.
Buổi tối rảnh rỗi, tôi tự mua một chiếc bánh kem nhỏ. Thắp nến. Tự chúc mừng sinh nhật muộn của mình.
Tôi cắt một miếng bánh, vừa ăn vừa bật cười:
— Một mình cũng đâu có gì đáng sợ.
Điện thoại reo. Tin nhắn từ số lạ—nhưng tôi biết đó là Tùng vì anh đã đổi máy.
“Hôm nay anh đi qua quán phở đầu chợ. Tự nhiên nhớ em.
Anh biết mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất.
Anh chỉ muốn nói… xin lỗi lần nữa.
Chúc em hạnh phúc.”
Tôi nhìn dòng chữ ấy rất lâu.
Rồi nhẹ nhàng tắt màn hình.
Một chương cũ khép lại.
Tôi không cần ai dẫn mình đi ăn bát phở trong ngày sinh nhật nữa. Tôi sẽ tự đưa mình đến nơi tử tế hơn. Và sẽ chỉ đi cùng người biết rằng sự trân trọng không bao giờ là điều bé nhỏ.