Chồng không kịp đợi hoàn tất l/y h/ôn đã rước “tiể/u ta/m” về làm v/ợ l/ẽ – Trong ngày cưới ấy, tôi lẳng lặng làm một việc khiến cả nhà chồng m/ất hết thể diện với xóm làng

Tôi và Hùng kết hôn được bảy năm. Bảy năm không dài, nhưng đủ để tôi hiểu rằng có những thứ khi đã nứt thì dù cố đến mấy cũng không thể lành lại.
Nhưng tôi không ngờ, thứ làm rạn nứt cuộc hôn nhân ấy lại không phải thời gian… mà là một người phụ nữ khác.

Mọi chuyện bắt đầu khi Hùng được thăng chức. Từ một người đàn ông hiền lành, sáng đi làm tối về nhà, anh bỗng trở thành kẻ bận rộn, hay cáu gắt, và đặc biệt… luôn giữ khư khư chiếc điện thoại bên mình.
Tôi cảm nhận rõ ràng có điều gì đó sai. Và tôi đã đúng.
Một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Chị coi lại chồng chị đi. Anh ấy đưa người yêu về nhà em thuê hoài. Nhìn mà chướng mắt.”
Tôi run rẩy mở tin nhắn. Người lạ ấy còn gửi cả ảnh.
Trong ảnh, chồng tôi khoác vai một cô gái trẻ. Cả hai cười nói thân mật như một đôi mới yêu.
Đêm đó, tôi lặng lẽ gập quần áo chồng lại, đặt trên giường, rồi nói một câu chỉ có hai người nghe được:
“Anh muốn tự do thì ký. Em không giữ.”
Hùng ngẩng lên, không hề ngạc nhiên. Anh ta chỉ bảo:
“Ừ. Ly hôn đi. Em sống khô khan quá, anh chịu hết nổi rồi.”
Tôi cười. Một nụ cười khô hạn và đau đến tê liệt.
Thủ tục ly hôn cần vài tuần nữa mới hoàn tất. Vậy mà chỉ ba ngày sau, tôi nghe tin nhà chồng đang rục rịch chuẩn bị cưới… cho chồng tôi và “tiểu tam”.
Họ dự định làm một lễ cưới rình rang tại tư gia, coi như “có cưới có cưới xin đàng hoàng”, còn việc ly hôn với tôi… họ xem như chỉ là thủ tục giấy tờ không mấy quan trọng.
Tôi lặng im. Không khóc. Không trách móc.
Nhưng tim tôi – như có ai bóp chặt.
Đến ngày cưới, tôi không định xuất hiện. Nhưng rồi nhìn lá đơn ly hôn trên bàn, tôi chợt nghĩ: Nếu tôi im lặng, họ sẽ nghĩ tôi yếu đuối và ngu ngốc.
Vậy nên tôi đến.
Tôi mặc một chiếc váy trắng giản dị, buộc tóc cao, gương mặt bình thản đến kỳ lạ. Không ai nghĩ tôi sẽ xuất hiện. Khi tôi bước vào cổng, cả họ nhà chồng đổ dồn ánh mắt.
Cô dâu tái mét. Chồng tôi thì đứng chôn chân.
Mẹ chồng quắc mắt:
“Cô đến đây làm gì? Đây là lễ cưới của người ta!”
Tôi mỉm cười:
“Con đến để trả lại thứ thuộc về gia đình mình.”
Mọi người xôn xao. Hùng bước lại, giọng gắt:
“Em đừng làm loạn ở đây!”
Tôi không nói, chỉ mở túi xách, lấy ra một tập hồ sơ dày, đặt xuống bàn giữa sân.
Tôi nói lớn, đủ để cả họ nhà chồng, họ nhà gái, và khách khứa đều nghe:
“Đây là toàn bộ những khoản nợ anh Hùng đứng tên, nhưng thực tế là tôi là người trả. Đây là hóa đơn chuyển tiền của bảy năm qua. Đây là giấy tờ chứng minh căn nhà ba mẹ anh đang ở là do tôi vay để mua… đứng tên anh.”
Không gian chết lặng.
Tôi chậm rãi tiếp lời:
“Trước khi anh cưới vợ mới, tôi muốn nhà chồng biết rõ: tôi không níu kéo gì hết, nhưng tôi cũng không để người khác mang công sức của tôi đi tặng người thứ ba.”
Đám đông bắt đầu xì xào. Mẹ chồng mặt tái hơn cả cô dâu. Người thân hai họ nhìn nhau bối rối.
Rồi tôi đưa ra giấy tờ cuối cùng:
“Và đây là văn bản tôi đã gửi lên tòa sáng nay: yêu cầu tạm hoãn thủ tục ly hôn cho đến khi phân chia xong tài sản. Nghĩa là—”
Tôi nhìn thẳng Hùng:
“—Anh vẫn là chồng hợp pháp của tôi. Đám cưới hôm nay… về mặt pháp luật là không hợp lệ.”
Cô dâu suýt ngã. Mẹ chồng thì đứng bật dậy, hét lên:
“Trời đất ơi! Mất mặt quá! Làm sao bây giờ?!”
Họ hàng nhà gái bắt đầu kéo nhau về, có người còn thì thầm:
“Chưa ly hôn xong mà dám cưới à? Nhà này gan thật.”
Chỉ trong vài phút, lễ cưới tan rã như một trận gió thổi.
Hùng nhìn tôi, mặt trắng bệch:
“Sao em phải làm thế? Em muốn trả thù anh à?”
Tôi cười, nhưng lần này là nụ cười bình thản:
“Không. Anh tự làm tự chịu. Em chỉ nói ra sự thật thôi.”
Tôi quay lưng bước đi. Không nhìn lại.
Một tháng sau, Hùng âm thầm nhờ luật sư thúc giục hoàn tất ly hôn càng nhanh càng tốt. Cô “vợ lẽ” thì biến mất không dấu vết – nghe nói cô ta không muốn dây vào một gia đình rối rắm như vậy nữa.
Còn tôi… tôi nhẹ lòng hơn bao giờ hết.
Tôi không trả thù. Tôi chỉ đòi lại công bằng cho chính mình. Và đôi khi, chỉ một hành động đúng lúc… cũng đủ khiến kẻ từng coi thường mình mất hết thể diện.
Vì người phụ nữ bị phản bội không phải là người yếu đuối.
Họ chỉ im lặng cho đến khi đứng lên đúng lúc – và khiến tất cả phải nể sợ.