Trong buổi họp thôn, ai cũng sững người khi ông Tự – chủ trại heo lớn nhất xã, đập bàn quát ầm trước mặt lão thầy cúng:
“Ông phán bừa hù dân à? Nhà tôi chăn 300 con, chưa từng dịch, chưa từng chết một con. Đừng ăn nói nhảm dọa kiếm tiền!”
Lão thầy cúng chỉ thở dài, mắt nhìn xa xăm:
“Tôi nhắc ông vì tử khí đang bám vào chuồng heo phía Đông. Qua được đêm nay thì bình yên, còn không… đừng trách tôi không nói trước.”
Cả hội trường xôn xao, người tin người cười.
Ông Tự thì gạt phắt, phẩy tay:
“Tin cái thứ âm với dương, heo nhà tôi tiêm phòng đầy đủ, ông đừng làm trò!”
Ai ngờ…
Sáng hôm sau – 5h12
Vợ ông Tự mở cửa chuồng heo đầu tiên, định cho ăn.
Rồi bà khụy xuống tại chỗ.
300 con nằm im, cứng đờ, không một tiếng kêu, tư thế giống hệt nhau: đầu quay về đúng một hướng – phía Đông.
Bà Tự run run gọi chồng:
“Ông ơi… heo chết hết rồi…”
Hai vợ chồng đổ sập xuống giữa nền xi măng, khóc không thành tiếng.
Không thấy đấu hiệu bị bệnh, không có dấu đổ thuốc, thức ăn còn nguyên.
Ông Tự hoảng loạn:
“Mở camera! Mở camera ra xem đêm qua có ai phá!”
Bấm lại từ 23h đêm…
Màn hình ban đầu bình thường.
Heo ngủ, quạt quay, đèn sáng.
23h41 – một bóng đen xuất hiện ở góc chuồng, đứng im, không có hình dạng rõ, nhưng… camera không nhận dạng được cơ thể người, chỉ hiện:
23h43 – đèn toàn chuồng nhấp nháy, heo bật dậy đồng loạt, nhưng không chạy – mà đứng nghiêng đầu nhìn về phía bóng đen.
23h45 – bóng đen giơ tay phải, và…
300 con heo đồng loạt quỳ rạp xuống nền xi măng, như có ai ra lệnh.
Rồi camera mờ dần như bị che sương.
Hình cuối cùng ghi được là một dòng chữ ai đó viết bằng móng tay lên tấm tôn cạnh ống nước:
“Tôi cảnh báo rồi mà không nghe.”
Nhưng đoạn rợn nhất…
Là lúc camera tự zoom vào một điểm trong bóng tối phía cuối chuồng, nơi không có cửa, không có lối ra.
Và khuôn mặt lão thầy cúng từ từ hiện ra trong đó, nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt trắng dã.
Ngón tay ông gõ ba cái rất chậm vào mặt camera.
Cốc… cốc… cốc.
Rồi hình biến mất.
Ông Tự ngã vật xuống, miệng chỉ kêu được bốn chữ:
“Hắn… không phải người…”
Sau khi xem camera, ông Tự choáng váng đến mức tưởng mình gặp thứ gì siêu nhiên.
Nhưng đến khi công an huyện và kỹ thuật hình sự xuống kiểm tra, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác.
Kỹ thuật viên xem xong chỉ lắc đầu:
“Cái này không phải ma… mà là bản ghi hình bị chỉnh sửa bằng phần mềm nhận diện giả lập.”
Dòng chữ “UNKNOWN HEAT SIGNATURE” và hình ảnh bóng đen đều được chèn thêm sau khi file xuất ra, chứ không phải trong lúc quay.
Tức là ai đó đã cố tình dựng cảnh để ông Tự tin rằng có thứ bí ẩn giết heo.
Nhưng mục đích là gì?
Kết luận xét nghiệm cho ra:
Toàn bộ heo chết do hít phải khí độc Chlorine nồng độ cao, chứ không phải bệnh hay bị đầu độc qua thức ăn.
Hai vợ chồng sững người.
Khí này thường xuất hiện khi Clo trong nước chuồng heo phản ứng với acid mạnh.
Mà nơi duy nhất có acid mạnh là…
Khu nhà bếp của trại – chỉ nhân viên và con trai lớn của ông Tự mới có chìa khóa.
Công an hỏi:
“Trong trại, ai biết sử dụng phần mềm xử lý video?”
Ông Tự lập tức nghĩ đến con trai cả – Tuấn, 28 tuổi – từng học công nghệ thông tin nhưng bỏ ngang.
Tuấn về làm phụ việc trong trại, ngày nào cũng cáu gắt với cha.
Tối nào cũng cật lực tăng ca rửa chuồng, pha thuốc, xử lý hệ thống.
Nghe đến đó, công an yêu cầu mở camera hành lang trước khi vào khu chuồng heo.
Và lúc tua lại, cả nhà im lặng:
23h37 – Tuấn đi vào, mang theo một can nhựa lớn.
Một phút sau, tiếng hệ thống lọc nước xả mạnh.
23h45 – tất cả heo bắt đầu giãy.
Dựng lại hiện trường, điều tra viên hỏi thẳng:
“Cậu có pha acid vào bể nước không?”
Tuấn không phủ nhận.
Nhưng cậu cũng không khóc, không run, chỉ nói chậm rãi:
“Con đã cảnh báo ba rồi. 300 con heo sắp phải xuất chuồng nhưng ba không chịu xử lý bệnh phổi trước. Heo sốt, ho, nhiều con thở rít, vậy mà ba ép xuất sớm để kịp giá thị trường. Con biết nếu bệnh lây sang 3 trang trại xung quanh, cả xã phá sản.”
Ai cũng sững.
“Con chọn cách giết toàn bộ… để ngăn dịch.”
Ông Tự bật dậy:
“Mày điên à? Tại sao không báo cơ quan thú y?!”
Tuấn nhìn thẳng cha:
“Ba nghĩ người ta không biết ba đút lót để tránh kiểm dịch sao?”
Không ai nói thêm lời nào.
Tuấn thú nhận:
Cậu không hề định hù cha bằng ma quỷ,
chỉ định tạo bằng chứng giả để công an điều tra sâu và buộc trang trại phải kiểm soát dịch.
Nhưng đến khi chuồng heo chết sạch, cậu hoảng loạn, sợ bị bắt ngay nên chèn các hiệu ứng vào video để đẩy mọi người suy nghĩ theo hướng tâm linh, kéo dài thời gian cho mình.
Chỉ không ngờ chính cơ quan điều tra lại lật mặt nhanh như vậy.
Tuấn bị áp giải ra xe, ông Tự nắm tay con, lần đầu trong đời giọng run đến lạc:
“Sao con không nói với ba lần cuối?”
Tuấn chỉ đáp:
“Con nói rồi. Ngay trên bàn họp. Nhưng ba chửi người ta trước mặt cả thôn… Ai dám đứng về phía con nữa?”
Cửa xe đóng lại.
Bà Tự quỵ xuống.
Không có ma.
Không có thầy cúng thần bí.
